Việc người khác ca ngợi bạn quá hơn sự thật tự nó không gây hại, nhưng thường sẽ khiến cho bạn tự nghĩ về mình quá hơn sự thật, và đó là khi tai họa bắt đầu.Rộng Mở Tâm Hồn
Một người chưa từng mắc lỗi là chưa từng thử qua bất cứ điều gì mới mẻ. (A person who never made a mistake never tried anything new.)Albert Einstein
Bạn sẽ không bao giờ hạnh phúc nếu cứ mãi đi tìm những yếu tố cấu thành hạnh phúc. (You will never be happy if you continue to search for what happiness consists of. )Albert Camus
Trong cuộc sống, điều quan trọng không phải bạn đang ở hoàn cảnh nào mà là bạn đang hướng đến mục đích gì. (The great thing in this world is not so much where you stand as in what direction you are moving. )Oliver Wendell Holmes
Như cái muỗng không thể nếm được vị của thức ăn mà nó tiếp xúc, người ngu cũng không thể hiểu được trí tuệ của người khôn ngoan, dù có được thân cận với bậc thánh.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Không làm các việc ác, thành tựu các hạnh lành, giữ tâm ý trong sạch, chính lời chư Phật dạy.Kinh Đại Bát Niết-bàn
Dầu giữa bãi chiến trường, thắng ngàn ngàn quân địch, không bằng tự thắng mình, thật chiến thắng tối thượng.Kinh Pháp cú (Kệ số 103)
Cuộc sống ở thế giới này trở thành nguy hiểm không phải vì những kẻ xấu ác, mà bởi những con người vô cảm không làm bất cứ điều gì trước cái ác. (The world is a dangerous place to live; not because of the people who are evil, but because of the people who don't do anything about it.)Albert Einstein
Những người hay khuyên dạy, ngăn người khác làm ác, được người hiền kính yêu, bị kẻ ác không thích.Kinh Pháp cú (Kệ số 77)
Có những người không nói ra phù hợp với những gì họ nghĩ và không làm theo như những gì họ nói. Vì thế, họ khiến cho người khác phải nói những lời không nên nói và phải làm những điều không nên làm với họ. (There are people who don't say according to what they thought and don't do according to what they say. Beccause of that, they make others have to say what should not be said and do what should not be done to them.)Rộng Mở Tâm Hồn
Trang chủ »» Danh mục »» KINH ĐIỂN »» Một trăm truyện tích nhân duyên (Trăm bài kinh Phật) »» Xem đối chiếu Anh Việt: VUA PHẠM-DỰ BỐ THÍ »»
Lúc ấy, Phật ở gần thành Xá-vệ, trong vườn Kỳ thọ Cấp Cô Độc. Bấy giờ
chư tỳ-kheo bạch Phật rằng: “Bạch Thế Tôn! Chẳng hay vì nhân duyên gì mà
Phật thường tán thán, ca ngợi công đức của việc bố thí. Không biết
nguyên do việc ấy thế nào, xin Phật từ bi vì chúng con mà phân biệt
giảng thuyết.”
Đức Thế Tôn đáp rằng: “Này chư tỳ-kheo! Hãy chú tâm lắng nghe, ta sẽ vì
các ngươi mà phân biệt giảng nói.
“Này chư tỳ-kheo! Ta nhớ lại về thuở quá khứ cách nay vô số kiếp, nước
Ba-la-nại có vị vua tên là Phạm-dự, trị nước theo chánh pháp, nhân dân
an ổn, thịnh vượng, không có nạn đao binh, chinh chiến. Trong cõi nước
của ngài, các loại trâu bò, voi ngựa, gia súc, thảy đều đông đúc.
“Bấy giờ trong nước có một người bà-la-môn giỏi thuật chiêm tinh, tâu
với vua rằng: ‘Thần xem thiên văn thấy có hỏa tinh sanh lại phương này.
Ứng theo điềm ấy, khắp nước sẽ phải chịu một cơn hạn hán kéo dài đến 12
năm, mùa màng chẳng thu được gì, nhân dân hết sức đói khổ.’
“Vua Phạm-dự nghe lời ấy rồi, trong lòng buồn bã lo âu, tự suy nghĩ
rằng: ‘Nay ta biết tìm cách chi để cứu nhân dân sống qua khỏi kiếp nạn
này?’
“Liền cho gọi những người giỏi thuật toán số đến bảo rằng: ‘Các ngươi
hãy tính hết số dân trong nước, đem so với số lúa thóc hiện có trong các
kho, rồi chia đều xem có thể cung cấp được bao lâu.’
“Những người ấy vâng lệnh vua, tổ chức một cuộc điều tra khắp nước, rồi
báo với vua rằng: ‘Nếu chia đều ra, phân phát cho mỗi người một thăng
lúa, thì có thể phân phát được 6 năm. Chia như vậy cũng chẳng đủ ăn, nên
số người chết chắc là nhiều lắm. Riêng phần của vua thì được chia hai
thăng.’ Vua liền ra lệnh cứ y vậy mà phân phát.
“Có một người bà-la-môn sau đó tìm đến vua, tâu rằng: ‘Tâu đại vương!
Chỉ có riêng mình tôi bị sót tên không được chia lúa. Mạng sống chỉ còn
trong nay mai. Xin đại vương từ bi thương xót, cấp cho ít nhiều.’
“Vua Phạm-dự nghe nói vậy, liền tự nghĩ rằng: ‘Nay người này đang cơn
đói thiếu, cần ta bố thí ít nhiều. Nếu ta chẳng thể vì người mà bố thí,
thì nói gì đến chuyện sau này tế độ chúng sanh, lại trong vô lượng kiếp
vì chúng sanh mà chịu những sự khổ não?’ Nghĩ như vậy rồi, liền giảm
phần mình một nửa số lúa, bố thí cho người bà-la-môn ấy.
“Khi ấy, lòng bố thí của vua cảm động đến cả trời đất, khiến cho cung
điện của vua trời Đế-thích tự nhiên chấn động, chẳng được yên ổn.
Đế-thích suy nghĩ rằng: ‘Nguyên do gì mà cung điện của ta tự nhiên chấn
động? Hay là do ta phước đức đã hết, mạng sắp tự diệt nên có điềm báo
này?’
“Nghĩ như vậy rồi, liền dùng thần thông quán sát, thấy biết việc vua
Phạm-dự trong cơn đói thiếu, có thể vì chúng sanh mà làm được việc rất
khó làm, nên cảm ứng đến cung điện nơi cõi trời rung chuyển chấn động.
“Đế-thích liền nghĩ: ‘Nay ta nên đến đó, thử lòng vua xem có thật như
thế chăng.’ Liền tự biến hình thành một người bà-la-môn già yếu, bệnh
hoạn, chống gậy đến chỗ vua Phạm-dự mà xin ăn. Khi ấy, vua Phạm-dự suy
nghĩ: ‘Thân mạng này của ta, dẫu cho có bố thí hay không thì cuối cùng
cũng đi đến chỗ chết mà thôi.’ Nghĩ như vậy rồi, trong lòng vui vẻ muốn
bố thí, được lợi ích cho chúng sanh thì dù chết cũng không hối hận. Còn
chỉ một phần lúa duy nhất của mình, vua liền mang ra bố thí cho người
bà-la-môn già yếu ấy.
“Đế-thích nhận bố thí rồi, liền hỏi vua rằng: ‘Đại vương trong cơn đói
khát, cơ khổ mà có thể làm được việc rất khó làm, xả bỏ cả thân mạng,
như vậy ắt cầu được sanh cõi trời, hoặc cầu làm Chuyển luân Thánh vương
chăng, hay cầu được sự vui thú, vinh hoa nơi cõi thế?’
“Vua Phạm-dự đáp: ‘Tôi thật chẳng cầu hết thảy những điều ấy, duy chỉ
nguyện trong đời vị lai được thành chánh giác, cứu tế chúng sanh thoát
mọi khổ não.’
“Phát nguyện ấy xong, Đế-thích liền nói: ‘Lành thay, lành thay! Thật
chưa từng có vậy!’ Nói xong, hiện lại nguyên hình, nói với vua Phạm-dự
rằng: ‘Ta thật là vua trời Đế-thích. Nay đại vương nên truyền lệnh cho
dân chúng chuẩn bị dọn sửa ruộng đất, trong vòng bảy ngày ta sẽ cho một
cơn mưa lớn.’
“Vua Phạm-dự nghe vậy vui mừng khôn xiết, liền truyền rao trong dân
chúng, phải cày dọn ruộng đất sẵn sàng, trong vòng bảy ngày sẽ có mưa
lớn. Nhân dân được tin hết sức vui mừng, lập tức cày dọn ruộng đất chờ
sẵn. Đúng bảy ngày quả nhiên trời đổ cơn mưa lớn. Năm đó mùa màng bội
thu, không còn đói thiếu.”
Phật lại bảo A-nan rằng: “Vua Phạm-dự thuở ấy, chính là ta ngày nay. Do
nhân duyên ấy, ta thường tán thán công đức bố thí là vô cùng lớn lao,
không thể nói hết.”
Các vị tỳ-kheo nghe Phật thuyết nhân duyên này xong thảy đều vui mừng
tin nhận.
none
DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH
Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.109 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập