Với kẻ kiên trì thì không có gì là khó, như dòng nước chảy mãi cũng làm mòn tảng đá.Kinh Lời dạy cuối cùng
Càng giúp người khác thì mình càng có nhiều hơn; càng cho người khác thì mình càng được nhiều hơn.Lão tử (Đạo đức kinh)
Vết thương thân thể sẽ lành nhưng thương tổn trong tâm hồn sẽ còn mãi suốt đời. (Stab the body and it heals, but injure the heart and the wound lasts a lifetime.)Mineko Iwasaki
Đừng chọn sống an nhàn khi bạn vẫn còn đủ sức vượt qua khó nhọc.Sưu tầm
Chúng ta không thể giải quyết các vấn đề bất ổn của mình với cùng những suy nghĩ giống như khi ta đã tạo ra chúng. (We cannot solve our problems with the same thinking we used when we created them.)Albert Einstein
Một người sáng tạo được thôi thúc bởi khát khao đạt đến thành công, không phải bởi mong muốn đánh bại người khác. (A creative man is motivated by the desire to achieve, not by the desire to beat others.)Ayn Rand
Chúng ta có lỗi về những điều tốt mà ta đã không làm. (Every man is guilty of all the good he did not do.)Voltaire
Chỉ có cuộc sống vì người khác mới là đáng sống. (Only a life lived for others is a life worthwhile. )Albert Einstein
Người trí dù khoảnh khắc kề cận bậc hiền minh, cũng hiểu ngay lý pháp, như lưỡi nếm vị canh.Kinh Pháp Cú - Kệ số 65
Chớ khinh thường việc ác nhỏ mà làm; đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả núi rừng làng mạc. Chớ chê bỏ việc thiện nhỏ mà không làm, như giọt nước nhỏ lâu ngày cũng làm đầy chum vại lớn.Lời Phật dạy
Trang chủ »» Danh mục »» KINH ĐIỂN »» Một trăm truyện tích nhân duyên (Trăm bài kinh Phật) »» Xem đối chiếu Anh Việt: NGƯỜI BỆNH NẶNG »»
Lúc ấy, Phật ở gần thành Xá-vệ cùng với chư tỳ-kheo, trong vườn Kỳ thọ
Cấp Cô Độc. Tại thành Xá-vệ, có một ông trưởng giả tên là Bà-trì-gia,
giàu có nhưng tâm địa cực ác, thường chẳng thân thiện gần gũi với ai.
Tuy vậy, ông lại có lòng kính ngưỡng phụng sự sáu thầy ngoại đạo.
Ngày kia, ông mắc bệnh trầm trọng, không có ai chăm sóc thuốc thang cho,
mạng sống rất nguy kịch. Ông liền tự nghĩ rằng: “Ta nay thọ bệnh, khốn
khổ cùng cực như thế này, nếu ai có thể cứu được mạng sống của ta, ta sẽ
trọn đời hầu hạ phụng sự người ấy.” Ông lại nghĩ tiếp rằng: “Chỉ có Phật
Thế Tôn mới có thể cứu được mạng ta mà thôi.” Nghĩ như vậy rồi liền sanh
lòng khát ngưỡng, mong mỏi được thấy Phật.
Đức Phật thường lấy tâm đại bi ngày đêm quán sát hết thảy chúng sanh,
thấy biết những ai đang gặp khổ não thì ngài hiện đến tùy duyên cứu
giúp, thuyết pháp cho nghe khiến được hoan hỷ thân tâm, nếu đang đọa
trong nẻo ác, cũng khiến cho lìa khỏi đó mà sinh vào chốn trời người,
được thành đạo quả.
Khi ấy, Phật nhìn thấy ông trưởng giả đang khốn khổ vì bệnh tật, không
có ai chăm sóc, nuôi dưỡng, ngài liền phóng hào quang chiếu đến nơi thân
người bệnh, khiến cho thân thể được khoan khoái, mát mẻ, tâm liền tỉnh
ngộ, vui mừng khôn xiết. Ông trưởng giả Bà-trì-gia khi ấy liền phủ phục
lễ bái quy vọng đến chỗ Phật.
Lúc đó, đức Thế Tôn biết rằng thiện căn của Bà-trì-gia đã thành thục, có
thể được giáo hóa. Ngài liền hiện đến nơi nhà ông trưởng giả này. Khi
ấy, ông liền vùng dậy, chấp tay cung kính đón rước Phật lên chỗ ngồi.
Phật hỏi Bà-trì-gia rằng: “Ngươi nay chịu bệnh khổ, có biết ở nơi đâu
không?” Ông đáp rằng: “Con nay chịu khổ não ở cả nơi thân và tâm.”
Phật liền nghĩ rằng: “Ta từ nhiều kiếp đến nay từng tu hạnh từ bi,
nguyện trị lành tất cả bệnh khổ nơi thân và tâm của chúng sanh.” Bấy
giờ, Đế-thích biết được ý nghĩ của Phật, liền bay đến Hương Sơn, lấy
loại cỏ thuốc tên là bạch nhũ, mang về dâng lên cho Phật. Phật nhận cỏ
thuốc rồi trao cho Bà-trì-gia, bảo uống hết vào. Bệnh liền được khỏi,
thân tâm khoái lạc. Ông này đối trước Phật sanh lòng tin phục gấp bội
phần, liền vì Phật và chư tỳ-kheo tăng mà chuẩn bị các món ăn ngon lạ để
cúng dường. Xong, lại dùng một chiếc áo tốt rất đẹp đẽ, giá trị trăm
ngàn lượng vàng mà dâng cúng.
Ông lại phát nguyện lớn rằng: “Nhờ công đức cúng dường Phật và chư
tỳ-kheo tăng, nguyện cho tôi về sau cũng trị được các bệnh khổ nơi thân
và tâm của tất cả chúng sanh, làm cho được an lạc, giống như ngày nay
Thế Tôn đã trị dứt bệnh khổ nơi thân và tâm của tôi, làm cho được an
lạc.”
Khi ông phát nguyện như vậy rồi, đức Phật liền mỉm cười, từ nơi trán,
giữa hai lông mày phóng ra một đạo hào quang năm sắc, bay quanh Phật ba
vòng rồi lại theo chỗ trên trán Phật mà bay trở vào.
Khi ấy, A-nan bạch Phật rằng: “Như Lai là đấng tôn quý, chẳng vô cớ mà
cười bao giờ. Nay vì nhân duyên gì mà Phật mỉm cười, xin giảng giải cho
được biết.”
Phật bảo A-nan: “Ngươi có nhìn thấy người trưởng giả đây sau khi khỏi
bệnh phát tâm cúng dường ta và chư tăng hay chăng?” A-nan thưa: “Bạch
Thế Tôn, con đã thấy.”
Phật nói: “Về sau người này sẽ thành Phật hiệu là Thích-ca Mâu-ni, rộng
độ chúng sanh nhiều vô số. Vì nhân duyên ấy mà ta mỉm cười.”
Các vị tỳ-kheo nghe Phật thuyết nhân duyên này xong thảy đều vui mừng
tin nhận.
none
DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH
Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.109 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập