Ai sống một trăm năm, lười nhác không tinh tấn, tốt hơn sống một ngày, tinh tấn tận sức mình.Kinh Pháp cú (Kệ số 112)
Sống chạy theo vẻ đẹp, không hộ trì các căn, ăn uống thiếu tiết độ, biếng nhác, chẳng tinh cần; ma uy hiếp kẻ ấy, như cây yếu trước gió.Kinh Pháp cú (Kệ số 7)
Thành công không được quyết định bởi sự thông minh tài giỏi, mà chính là ở khả năng vượt qua chướng ngại.Sưu tầm
Không có ai là vô dụng trong thế giới này khi làm nhẹ bớt đi gánh nặng của người khác. (No one is useless in this world who lightens the burdens of another. )Charles Dickens
Kinh nghiệm quá khứ và hy vọng tương lai là những phương tiện giúp ta sống tốt hơn, nhưng bản thân cuộc sống lại chính là hiện tại.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Ðêm dài cho kẻ thức, đường dài cho kẻ mệt, luân hồi dài, kẻ ngu, không biết chơn diệu pháp.Kinh Pháp cú (Kệ số 60)
Hãy làm một người biết chăm sóc tốt hạt giống yêu thương trong tâm hồn mình, và những hoa trái của lòng yêu thương sẽ mang lại cho bạn vô vàn niềm vui và hạnh phúc.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Chúng ta nên hối tiếc về những sai lầm và học hỏi từ đó, nhưng đừng bao giờ mang theo chúng vào tương lai. (We should regret our mistakes and learn from them, but never carry them forward into the future with us. )Lucy Maud Montgomery
Trời không giúp những ai không tự giúp mình. (Heaven never helps the man who will not act. )Sophocles
Người vấp ngã mà không cố đứng lên thì chỉ có thể chờ đợi một kết quả duy nhất là bị giẫm đạp.Sưu tầm
Trang chủ »» Danh mục »» KINH ĐIỂN »» Một trăm truyện tích nhân duyên (Trăm bài kinh Phật) »» Xem đối chiếu Anh Việt: PHẬT ĐỘ HAI VUA XUẤT GIA »»
Lúc ấy, Phật ở gần thành Xá-vệ, trong vườn Kỳ thọ Cấp Cô Độc. Bấy giờ,
vua nước Băn-cá-la miền Bắc và vua nước Băn-cá-la miền Nam đánh nhau
luôn, hại mạng nhân dân hai nước rất nhiều.
Vua Ba-tư-nặc ở thành Xá-vệ, nước Câu-tát-la thấy hai nước tranh nhau
nhiễu hại dân chúng, không ai ngăn cản hòa giải được, liền đến chỗ Phật,
lạy chào và thưa rằng: “Bạch Thế Tôn ! Ngài là đấng Pháp vương cao trổi
chẳng có ai hơn. Ngài là đấng cứu nạn cứu khổ cho chúng sanh và giải hòa
cho những kẻ ghét nghịch nhau. Lúc này, vua nước Băn-cá-la miền Bắc đang
đánh nhau với vua nước Băn-cá-la miền Nam, giết hại rất nhiều sinh mạng.
Xin ngài từ bi giải hòa cho sự tranh chấp ấy.”
Đức Thế Tôn lặng thinh nhận lời thỉnh cầu của vua Ba-tư-nặc.
Vua biết rằng Phật đã nhận lời, nên bèn cúi lạy và lui ra.
Hôm sau, đức Thế Tôn thức dậy sớm, đắp y, ôm bình bát đi qua thành
Ba-la-nại. Đến nơi, ngài trụ trong vườn Lộc. Hai vị vua đều hay tin đức
Phật đến đó.
Khi ấy, cả hai vua đang chuẩn bị quân binh mạnh mẽ, sắp sửa cùng nhau
giao chiến. Vua nước Băn-cá-la miền Bắc khi dàn binh ra rồi bỗng nhiên
thấy khiếp sợ, bèn đi trên một cái xe đến hầu chỗ Phật.
Đức Thế Tôn liền thuyết pháp với vua rằng: “Này đại vương, ở đời chẳng
có chi là thường tồn cả. Kẻ lên cao lắm ắt có ngày cũng phải rơi xuống
thấp. Việc dẫu có kéo dài rồi cũng phải có lúc chấm dứt. Có sinh ra ắt
có ngày chết đi, có hợp lại ắt có lúc ly tán vậy.”
Vua nghe Phật thuyết pháp xong, tâm ý khai mở, liền đắc quả Tu-đà-hoàn.
Vua đối trước Phật xin được xuất gia nhập đạo. Phật nói: “Lành thay đó,
tỳ-kheo!” Liền đó, râu tóc của vua tự nhiên rụng mất, y phục trên người
hóa thành cà-sa, tức nhiên trở thành một vị tỳ-kheo oai nghi đức hạnh.
Sau đó, nhờ tinh cần tu tập mà không bao lâu được chứng quả A-La-hán.
Vua xứ Băn-cá-la miền Nam nghe việc Phật đã độ cho vua kia xuất gia,
được giải thoát không còn lo buồn, sợ sệt, tâm ý thanh thoát an nhiên,
liền ngự giá đến chỗ Phật mà đảnh lễ nơi chân Phật, rồi ngồi sang một
bên nghe Phật thuyết pháp. Nghe pháp xong, lòng vua vô cùng vui sướng,
liền thỉnh Phật với chư tỳ-kheo vào hoàng thành để cúng dường. Phật nhận
lời.
Vua liền trở về soạn sửa các món cúng dường rất trọng hậu mà phụng cúng
Phật với chư tỳ-kheo tăng. Lễ cúng dường xong, vua liền đối trước Phật
lễ bái mà phát lời nguyện lớn rằng: “Nhờ công đức cúng dường hôm nay,
trong đời vị lai tôi nguyện sẽ có thể vì những chúng sanh mù lòa mà cứu
giúp cho được sáng mắt, vì những chúng sanh chẳng quy y Phật mà độ cho
quy y, những chúng sanh không người cứu hộ sẽ được cứu hộ, những chúng
sanh không được an ổn sẽ được an ổn, những chúng sanh chưa nhập Niết-bàn
sẽ được nhập Niết-bàn.”
Khi vua phát nguyện rồi, đức Phật liền mỉm cười, từ nơi trán, giữa hai
lông mày phóng ra một đạo hào quang năm sắc, bay quanh Phật ba vòng rồi
lại theo chỗ trên trán Phật mà bay trở vào.
Khi ấy, A-nan bạch Phật rằng: “Như Lai là đấng tôn quý, chẳng vô cớ mà
cười bao giờ. Nay vì nhân duyên gì mà Phật mỉm cười, xin giảng giải cho
được biết.”
Phật bảo A-nan: “Ngươi có nhìn vua Bàn-giá-na phát tâm cúng dường ta
chăng?” A-nan thưa: “Bạch Thế Tôn, con đã thấy.”
Phật nói: “Nhờ công đức cúng dường này, từ nay về sau sẽ không còn đọa
vào ba nẻo ác, sinh ra trong chốn trời người thường hưởng nhiều khoái
lạc. Trải qua ba a-tăng-kỳ kiếp nữa sẽ thành Phật hiệu là Vô Thắng, hóa
độ chúng sanh nhiều vô số. Vì nhân duyên ấy mà ta mỉm cười.”
Các vị tỳ-kheo nghe Phật thuyết nhân duyên này xong thảy đều vui mừng
tin nhận.
none
DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH
Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.109 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập