Con người chỉ mất ba năm để biết nói nhưng phải mất sáu mươi năm hoặc nhiều hơn để biết im lặng.Rộng Mở Tâm Hồn
Hạnh phúc đích thực không quá đắt, nhưng chúng ta phải trả giá quá nhiều cho những thứ ta lầm tưởng là hạnh phúc. (Real happiness is cheap enough, yet how dearly we pay for its counterfeit.)Hosea Ballou
Ý dẫn đầu các pháp, ý làm chủ, ý tạo; nếu với ý ô nhiễm, nói lên hay hành động, khổ não bước theo sau, như xe, chân vật kéo.Kinh Pháp Cú (Kệ số 1)
Ai sống quán bất tịnh, khéo hộ trì các căn, ăn uống có tiết độ, có lòng tin, tinh cần, ma không uy hiếp được, như núi đá, trước gió.Kinh Pháp Cú (Kệ số 8)
Điều quan trọng nhất bạn cần biết trong cuộc đời này là bất cứ điều gì cũng có thể học hỏi được.Rộng Mở Tâm Hồn
Thương yêu là phương thuốc diệu kỳ có thể giúp mỗi người chúng ta xoa dịu những nỗi đau của chính mình và mọi người quanh ta.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Đừng cố trở nên một người thành đạt, tốt hơn nên cố gắng trở thành một người có phẩm giá. (Try not to become a man of success, but rather try to become a man of value.)Albert Einstein
Như bông hoa tươi đẹp, có sắc lại thêm hương; cũng vậy, lời khéo nói, có làm, có kết quả.Kinh Pháp cú (Kệ số 52)
Sự nguy hại của nóng giận còn hơn cả lửa dữ. Kinh Lời dạy cuối cùng
Nếu tiền bạc không được dùng để phục vụ cho bạn, nó sẽ trở thành ông chủ. Những kẻ tham lam không sở hữu tài sản, vì có thể nói là tài sản sở hữu họ. (If money be not thy servant, it will be thy master. The covetous man cannot so properly be said to possess wealth, as that may be said to possess him. )Francis Bacon
Trang chủ »» Danh mục »» KINH ĐIỂN »» Một trăm truyện tích nhân duyên (Trăm bài kinh Phật) »» Xem đối chiếu Anh Việt: MỘT CÀNH HOA »»
Lúc ấy, Phật ở gần thành Xá-vệ, trong vườn Kỳ thọ Cấp Cô Độc. Khi chưa
gặp Phật, vua Ba-tư-nặc theo ngoại đạo, thường cúng dường và nguyện vái
các vị thiên thần ngoại đạo. Đến khi Phật thành chánh giác, muốn hóa độ
vua Ba-tư-nặc nên mới đáp y mang bát đến chỗ vua mà khất thực
Vua nghe biết Phật đi đến, liền ra nghinh đón, thấy Phật oai nghi rực
rỡ, hào quang rạng chiếu, lòng sinh ra hoan hỷ, khoái lạc vô cùng, liền
thỉnh Phật ngồi, rồi sai người bày biện đủ các thứ món ngon vật lạ mà
cúng dường Phật.
Phật thọ lễ cúng dường xong liền vì vua Ba-tư-nặc mà thuyết pháp, khiến
vua sinh tâm tín phục, kính ngưỡng Phật pháp mà lìa bỏ việc thờ cúng
ngoại đạo thiên thần. Từ đó về sau, vua hết lòng mộ đạo, mỗi ngày lễ
Phật đến ba lần.
Một hôm, người giữ vườn cho vua cắt được một cành hoa đẹp trong vườn,
liền mang ra phố. Một người ngoại đạo trông thấy, hỏi rằng: “Này ông,
ông bán cành hoa ấy không?” Người làm vườn đáp: “Bán!” Người kia liền
bước tới trả giá định mua. Bỗng có ông trưởng giả Tu-đạt đến, cũng muốn
mua nên trả giá cao lên gấp đôi. Người ngoại đạo không chịu thua, cũng
tăng giá lên nữa. Hai người đều quyết lòng mua cho được cành hoa, nên
trả giá dần lên tới một trăm ngàn lượng vàng.
Người làm vườn khi ấy tự nghĩ rằng: “Ông Trưởng giả Tu-đạt đây không
phải là người nông nổi. Nay ông ấy quyết lòng mua như vậy, chắc là có
duyên cớ chi đây.” Nghĩ như vậy rồi, liền mới hỏi người ngoại đạo rằng:
“Tại sao ông trả giá cao đến như vậy?” Người kia đáp: “Tôi quyết mua
đặng dâng cho thần Na-la-diên.” Lại quay sang hỏi ông trưởng giả Tu-đạt,
ông nói: “Tôi quyết mua để cúng dường Phật.”
Người làm vườn nghe vậy hỏi: “Phật là ai vậy?” Ông trưởng giả Tu-đạt
liền giảng nói tường tận công đức của đức Phật Thế Tôn. Người làm vườn
nghe rồi liền phát nguyện rằng: “Dẫu trăm ngàn lượng vàng, nay tôi cũng
quyết không bán nữa, chỉ để tự mình mang đến cúng dường Phật.” Ông
Tu-đạt nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, liền đưa người làm vườn đến chỗ
tinh xá của Phật.
Người giữ vườn nhìn thấy Đức Thế Tôn trang nghiêm rực rỡ với ba mươi hai
tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp, hào quang sáng ngời, liền dâng cành hoa lên
trước Phật để cúng dường. Nhờ sức thần của Phật, cành hoa liền hóa thành
một lọng hoa lớn che bên trên Phật.
Người giữ vườn nhìn thấy phép mầu ấy, liền phủ phục xuống, chí thành lễ
bái Phật và phát lời nguyện lớn rằng: “Nhờ công đức cúng dường cành hoa
hôm nay, trong đời vị lai tôi nguyện sẽ có thể vì những chúng sanh mù
lòa mà cứu giúp cho được sáng mắt, vì những chúng sanh chẳng quy y Phật
mà độ cho quy y, những chúng sanh không người cứu hộ sẽ được cứu hộ,
những chúng sanh không được an ổn sẽ được an ổn, những chúng sanh chưa
nhập Niết-bàn sẽ được nhập Niết-bàn.”
Khi người ấy phát nguyện rồi, đức Phật liền mỉm cười, từ nơi trán, giữa
hai lông mày phóng ra một đạo hào quang năm sắc, bay quanh Phật ba vòng
rồi lại theo chỗ trên trán Phật mà bay trở vào.
Khi ấy, A-nan bạch Phật rằng: “Như Lai là đấng tôn quý, chẳng vô cớ mà
cười bao giờ. Nay vì nhân duyên gì mà Phật mỉm cười, xin giảng giải cho
được biết.”
Phật bảo A-nan: “Ngươi có nhìn thấy người giữ vườn dâng cành hoa cúng
dường ta chăng? Nhờ công đức ấy, trải qua ba a-tăng-kỳ kiếp nữa người
này sẽ thành Phật hiệu là Hoa Thạnh, hóa độ chúng sanh nhiều vô số. Vì
nhân duyên ấy mà ta mỉm cười.”
Các vị tỳ-kheo nghe Phật thuyết nhân duyên này xong thảy đều vui mừng
tin nhận.
none
DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH
Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.109 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập