Ta nếm mùi cay đắng
  Cho đến khi nhận ra sự thật này 
  Trong luân hồi, ta cách xa Phật vô vàn 
  Nay tỏ ngộ biết Niết-bàn cũng là nơi ấy 
  Từ đấy ta trở thành viên ngọc quí 
  Tỏa sáng trong lòng đại dương mênh mông
  Truyền thuyết
  Dưới thời kỳ trị vì của vua Devapala,  bảy trăm đồ chúng của đại tu viện Nalanda được nhà vua cung cấp đầy đủ  các vật thực, y phục, thuốc men và những thứ cần thiết khác. Trong số tăng  chúng này có một ông hoàng cũng theo tu học.
  Ngài tu viện trưởng thường lấy làm hài  lòmg về sự tiến bộ trong việc tu học của tăng chúng. Tuy nhiên, trong khi các bạn  đồng môn tu tập nghiêm túc thì vị tu sĩ vốn dòng hoàng tộc chỉ lo ăn ngủ và đi  dạo chơi loanh quanh chẳng làm gì.
  Theo nội qui của tu viện, mỗi tu sĩ đều  phải luân phiên tụng niệm những bài kinh mà họ đã học thuộc từ trước. Nhưng Bhusuku không hề nhớ một đoạn kinh nào, lại thường trễ nãi trong việc công phu.
  Tu viện trưởng bèn cảnh cáo Bhusuku và bảo rằng nếu ông còn vi phạm Thiền qui thì sẽ bị trục xuất.
  Bhusuku không nhận lỗi lầm lại còn chống chế: “Bạch  thầy! Tôi nào có phạm lỗi gì. Nếu tôi bị đuổi thì thật là điều bất công. Lý do  đơn giản chỉ là tôi không phải người nhai lại như con vẹt.”
  Tuy nhiên, ngài tu viện trưởng vẫn kiên  quyết rằng nếu Bhusuku còn tái phạm sẽ bị trục xuất ngay.
  Sự giải đãi của Bhusuku từ lâu đã  bị các tăng chúng phê phán nên lần này họ rất mong đợi cái giây phút mà Bhusuku nhận lãnh hình phạt.
  Một đêm trước khi đến thời công phu của Bhusuku thì ngài tu viện trưởng đến chỗ của Bhusuku khuyên bảo: “Lâu nay ngươi  ăn ngủ quá nhiều, mà lẽ ra ngươi phải tinh tấn tu tập mới là điều tốt. Nếu  ngươi không thể học thuộc kinh để cầu nguyện thì ắt phải bị trục xuất ra khỏi  thiền môn. Ta giúp ngươi lần cuối. Đêm nay ngươi nên trì tụng chân ngôn Văn-thù,  thần chú của vị Bồ Tát Đại Trí, không được ngủ nghỉ.”
  Nói xong, ngài truyền mật pháp Văn Thù  thiền định cho Bhusuku.
  Sau khi ngài viện trưởng lui về, Bhusuku cột cổ áo lên trần nhà để khỏi bị ngã và để khỏi ngủ quên. Bhusuku khởi  sự trì chú Văn-thù suốt đêm, đến gần sáng thì liêu phòng của ông tràn ngập  ánh hào quang rực rỡ và Bồ Tát Đại Trí Văn-thù-sư-lợi hiện ra hỏi ông:  “Mục đích cầu nguyện của ngươi là gì?” 
  “Ngày mai đến lượt công phu của tôi nhưng  tôi không thuộc dòng kinh nào. Vì vậy tôi trì chú này để mong được Bồ Tát giúp  tôi.”
  “Ngươi không nhận ra ta sao?” 
  “Thưa, thật tình tôi không nhận biết ngài  là ai.”
  “Ta chính là Bồ Tát Văn-thù.”
  “Cúi xin Bồ Tát ban cho tôi trí huệ thiện  xảo của ngài.”
  “Ta chấp nhận. Vậy, ngày mai ngươi cứ thực  hiện nhiệm vụ của mình.”
  Nói xong, Bồ Tát Văn-thù biến mất.
  Sáng hôm sau, đến lượt Bhusuku hành lễ. Theo lệ thường đức vua Devapala cùng quần thần và dân chúng  mang hương hoa đến để dâng cúng trong buổi lễ. Mọi người đều thấp thỏm chờ xem  sự thất thố của ông tăng thường ngày vốn tỏ ra giải đãi.
  Khi Bushuku đến nơi, sư yêu cầu mọi  người mang đến cho sư một cái lọng cái để che đầu rồi bước lên pháp toà một  cách tự tin.
  Ngay khi sư vừa nhớm chân bước, toàn thân  tự nhiên bay bổng và phát ra ánh sáng, đồng thời cửa chánh điện tự động khép lại  khiến mọi người đều rúng động tinh thần.
  Sư xoay người hỏi đức vua: “Các ngươi muốn  ta đọc kinh nhật tụng hay muốn nghe ta thuyết pháp?” 
  Các nhà thông thái, đức vua cùng quần thần  nghe sư hỏi như thế liền bật cười. Vua phán: “Thói quen ăn uống, ngủ nghỉ của đại  sư thật lạ thường. Quả nhân cho rằng ngài nên đọc bài kinh riêng của ngài.”
  Bhusuku liền đọc một hơi mười phẩm trong bộ kinh Con đường giác ngộ (Boddhicanjavatra). Đọc xong, toàn thân sư bay  bổng giữa không trung.
  Mọi người tung hoa tán thán công đức của  sư. Họ bảo nhau: “Đây không phải là một Bhusuku giải đãi, lười biếng,  ham ăn, mê ngủ. Đây là một vị thánh tăng. Chúng ta nên tôn vinh ngài làm tu viện  trưởng.”
  Nhưng Bhusuku từ chối lời đề nghị.  Sư cúng dường những thứ mình có cho tu viện, rồi bỏ đi đến một thành phố khác.
  Đến Dhokiri, một thành phố có hai  trăm năm chục ngàn hộ dân cư, sư tự làm cho mình một thanh gươm bằng gỗ, bên  ngoài mạ vàng trông giống như một bảo kiếm thực sự. Sư dến hoàng thành xin được  làm lính canh, nhà vua đồng ý và trả cho ngài tám đồng tiền vàng mỗi ngày. Vào  thời ấy, số tiền lương này rất có giá trị, và ngài lưu lại cung điện này suốt  mười hai năm.
  Mặc dù ở địa vị lính canh nhưng Bhusuku vẫn luôn luôn tu tập.
  Bấy giờ trời đã vào thu, là lúc dân chúng  trong vùng đón mừng lễ hội Đại Mẫu Umadevi nên Bhusuku thường  cùng các đồng liêu đi tuần canh để giữ gìn trật tự.
  Một hôm, đám lính canh đang lau chùi vũ  khí, một người trong bọn họ phát hiện ra vũ khí của Bhusuku, nay có tên  là Shantideva, dường như được làm bằng gỗ.
  Họ trình tấu mối nghi ngờ của họ lên nhà  vua. Nhà vua cho vời Shantideva đến và ra lệnh: “Tên lính canh kia! Hãy  đưa gươm của ngươi cho ta xem.”
  “Tâu bệ hạ! Điều này rất nguy hiểm.”
  “Hãy làm theo lệnh của ta. Ta sẽ chịu  trách nhiệm nếu có điều gì xảy ra.”
  Cuối cùng Santideva đành phải tuân  lệnh. Ngài nói: “Vậy xin bệ hạ và tất cả mọi người hãy dùng tay che một con mắt.”
  Mọi người lấy làm lạ nhưng đều nghe theo, Santideva đưa tay tuốt gươm. Tức thì, một luồng ánh sáng rực rỡ chói lòa  phát ra từ thanh kiếm làm cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều mù đi một mắt.
  Bọn họ kinh hãi, khóc lóc quì xuống trước Santideva, cầu xin ngài tha tội.
  Santideva dùng tay xoa nhẹ lên mắt họ, lập  tức họ trông thấy như cũ. Nhà vua lấy làm cảm kích, thỉnh cầu ngài ở lại hoàng  cung làm quốc sư.
  Nhưng một lần nữa nhà sư chối từ địa vị  cao quí ấy và giã từ xứ Dhokiri để đi đến trú ngụ tại một hang động xa  xôi hẻo lánh trên một dãy núi cao.
  Một hôm, những người đốn củi bắt gặp ngài  đang giết những con nai để ăn thịt bèn về tâu lại với nhà vua.
  Lấy làm ngạc nhiên, vua cùng một số quân  hầu đến nơi Santideva trú ngụ để tìm hiểu sự tình.
  “Ngài là bậc đạo hạnh, cớ sao lại còn ra  tay sát hại chúng sinh.”
  “Ta không phải là kẻ hàng thịt. Ta chỉ chữa  bệnh cho chúng mà thôi.”
  Nói xong, sư mở cửa hang, bầy thú chạy ùa  ra ngoài nắng ấm, trông chúng to lớn gấp bội những con nai bình thường.
  Chúng chạy nhảy tung tăng khắp nơi rồi biến  mất sau dãy đồi. Sư quay lại bảo: “Các ngươi nên hiểu rằng, tất cả những gì các  ngươi thấy biết, cảm thọ cũng chỉ là mộng huyễn và ảo tưởng. Các pháp không có  tự thể. Nếu các ngươi thông đạt lý ấy thì được giải thoát.”
  Đoạn Santideva cất tiếng hát: 
  Con thú mà ta giết lấy thịt 
  Không hề hiện hữu trên thế gian này 
  Không hề đến, không hề đi 
  Cũng như các hiện tượng khác 
  Thực tướng của kẻ đi săn và con mồi là gì? 
  Than ôi! Các ngươi thật tội nghiệp 
  Đã gọi ta là ông sư giải đãi 
  Santideva làm lễ quy y cho nhà vua và  đoàn tùy tùng, dạy phép thiền định và truyền cho họ chân ngôn Văn-thù.