Tay thắp đuốc mong soi dòng phù thế 
Tay chép tờ kinh mực đọng như sương.
Thực tướng Pháp Hoa - không sắc, không hương 
Chẳng tại, chẳng ly, bất đồng, bất dị. 
Bất hữu, bất vô, phi nhị, phi bất nhị 
Không tướng Bồ Đề, cũng chẳng tướng thế nhân 
Chẳng xã phàm phu, chẳng thủ thánh thần 
Chúng sanh giới tướng như chư Phật giới. 
Không thấy tịnh thanh, thấy đâu buộc trói 
Nhập pháp Không là A-Nậu-Đa-La 
Pháp ấn Như Lai- thực tướng Pháp Hoa 
Không một pháp, không một người, một vật 
Ai người khai ân, ai người thọ nhận 
Cũng là thân mà cũng chẳng là thân 
Pháp thuyết ra đồng một vị xuất trần 
Vị giải thoát, vị viễn ly, tịch diệt.
Quán chiếu Pháp Hoa - tam-bình-đẳng-giác : 
Thân chúng sinh đồng tánh với Phật thân 
Thân vô biên, thanh tịnh, thể là Không 
Không tự nhận, đắm chìm trong ngã, pháp. 
Chuyển nghiệp lực hóa thân làm Bồ Tát 
Chuyển tàn thân, vạt cỏ hóa đài hoa 
Áo lụa xanh xuân hạ hóa cà-sa 
Chiếc hài rách vương bụi vàng cõi tịnh. 
Tâm đồng thể rỗng rang không loạn, định 
Một tâm nầy nào khác với Phật tâm 
Vô minh kia bổn tánh cũng là Không 
Nhập vô trụ hạnh Bồ Đề Tát Đỏa 
Như-thật-trí biết pháp từ Không hóa 
Muốn gặp Như Lai, đi đường Phật thường đi 
Biết chúng sinh như huyễn, khởi tâm bi 
Biết ngã tịnh tức chúng sinh cũng tịnh.
Dấu chân người có đâu ngoài bước Phật 
Rừng dâu xanh rụng lá cội Bồ Đề 
Pháp giới nhất chân không chỗ đến, chỗ về 
Nhập Phật độ không tướng và không cảnh. 
Nước hồ tĩnh lặng soi viền trăng lạnh 
Viền trăng kia nào lựa chỗ, chọn hình 
Ngã đã Không, xứ, giới, chỗ nào sinh 
Mười phương Phật thương chúng sinh huyễn hiện. 
Nên thường tịch, nên thường quang huyền biến 
Tánh là Không nên Tướng cũng là Không 
Như hằng sa Phật quốc cõi trời Đông 
Ai lường được pháp môn vô lượng nghĩa.
Văn tự Pháp Hoa - lời là phương tiện 
Kẻ tri âm đạt lý bỏ quên lời 
Trắng tờ kinh danh tự hóa ra Người 
Ai về rải hoa trời thơm cõi tục. 
Tụng dòng kinh ví cưỡi rồng trên sóng nước 
Đoạt ngọc long-châu chớ lấy chút vảy rồng.
Lúc bấy giờ chư Bồ Tát, Thanh Văn 
Quỳ dưới bệ trí rạng ngời huệ giác 
Tâm tùy hỷ thơm hương sen Ưu-Bát 
Linh Thứu sơn bạch hạc múa cung tiên 
Chiếc bồ đoàn hóa tòa báu Phạm Thiên 
Gió ru lá, xanh đôi cành thiên điểu.
Phật dạy rằng: Trang nghiêm thân vi diệu 
Giải lời kinh hoặc đọc tụng, thọ trì 
Mắt huệ quang thấu suốt ngục A-tỳ 
Vượt cõi Sắc lên đến trời Hữu-Đỉnh 
Tám trăm công đức nhãn căn thanh tịnh 
Thấy trời, người, thấy nghiệp quả đến, đi 
Núi Diệu-Cao vời vợi ngọn Thiết-Vi 
Không thiên nhãn đã diệu kỳ thần biến.
Thấy Sắc rỗng không, vô trụ nên vô ngại 
Thấy pháp thế gian biến dạng gọi là sinh 
Thấy Bồ Đề không tướng cũng không danh 
Thấy địa ngục, thiên đường trong năm uẩn 
Thấy giải thoát trong lòng tay mở, nắm 
Thấy tham cầu chánh pháp hóa ra tà 
Thấy không người, không cảnh cũng không ta 
Thấy vạn pháp trên dòng mây phù lãng 
Thấy Vô-Tướng như hư không bình đẳng 
Thấy Pháp-Thân trên thập giá bao phen 
Công đức sinh từ cái thấy gọi là thiền 
Không nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân và ý.
Và sáu căn cũng thấy đồng Như-Vậy 
Mở một căn là mở cả sáu căn 
Một cửa vào thấy sáu thức, sáu trần 
Mười tám giới tánh nhiệm mầu thanh tịnh.
Lại dạy rằng: Lắng nghe Thường-Tinh-Tiến! 
Người thiện nam, thiện nữ thọ trì kinh 
Một nghìn hai trăm công đức nhĩ căn 
Tiếng khắp cõi tam thiên không sai lạc. 
Nghìn âm điệu mở ra lời Như Thật 
Một lần nghe là nghe lại chân tâm 
Cầu đoạn trường qua mấy nhịp dư âm 
Tiếng rời rã của hoang tàn, ảo tượng 
Tiếng đành đoạn một dòng tâm mê loạn 
Tiếng thét gào máu pha lệ lầm than 
Tiếng Bích Chi, Duyên Giác, tiếng Thanh Văn 
Tiếng Hữu Đỉnh, Quang Âm và Biến Tịnh 
Tiếng giáo pháp của các hàng đại thánh 
Tiếng Như Lai thâm áo nghĩa thiên chân 
Tiếng hoa rơi phô dáng vẻ vô thường 
Tiếng suối chảy khen lời vi diệu pháp 
Công đức sinh từ nhĩ căn vô-sở-đắc 
Dòng khe xanh cá nghe được lời kinh 
Chim vườn xuân im tiếng hót nghiêng mình 
Tàu lá mới chen cành nghe mật ngữ.
Người trì kinh, thiện nam và thiện nữ 
Được tám trăm công đức tại tỷ căn 
Một làn hơi dài, ngắn, cõi thế trần 
Hoặc thanh tịnh ngữi hương trời các cõi 
Hoa chiên đàn, mạn thù sa, trầm thủy 
Hương trầm thơm thân chư vị thiên vương 
Áo thanh đồng, thiên nữ, lụa bay hương 
Thơm chuỗi ngọc tịnh châu ngời thánh thể 
Cành thiên hương nở thơm hoa hồng quế 
Mây khánh tường năm sắc dấu hài tiên 
Núi Thiết Vi, biển Kiềm Hải bao quanh 
Tiểu thế giới như vi trần ẩn, hiện 
Người trì kinh biết thiên ma ngọc điện 
Gió thiên cung động các vị con trời 
Khi tham sân, lúc phóng dật dạo chơi 
Biết tâm niệm, biết thân nam, thân nữ 
Chốn hoang vu, núi dựng thành hiểm trở 
Biết giang san mãnh hổ chúa sơn lâm 
Sư tử vương tiếng rống động núi rừng 
Bờ suối vắng in dấu chân bạch tượng 
Cửa thạch động dạ minh châu thắp đuốc 
Vườn tàn xuân rơi nửa cánh phù dung 
Kệ đôi dòng phóng bút của người tu 
Phiến lá quỳ bức tiên-hoa đậm nét. 
Hoa phước báu ai rụng tàn cung nguyệt 
Hạt thiện tâm nẩy lộc cửa thiên đình 
Trời Quang Âm, Hữu Đỉnh, Biến Tịnh thiên 
Xuất nhập định cung thiền trời Phạm Thế. 
Hoặc lều cỏ vách đề đôi câu kệ 
Hoặc cầu mây thanh thoát lối kinh hành 
Hoặc ven rừng, dốc suối, tụng dòng kinh 
Hoặc nghiêm tịnh tọa thiền nơi thảo dã. 
Hội Linh Sơn, lời Thế Tôn giáo hóa 
Như nghìn năm chưa dứt khói trầm bay 
Như nghìn năm sáo ngọc trổi đất nầy 
Áo chư thánh bày vai, quỳ gối hữu.
Người trì kinh nhất vị đồng tánh giác 
Một nghìn hai trăm công đức thiệt căn 
Lưỡi sen hồng cánh ngọc vỡ nhất âm 
Từ tâm xuất miệng thơm lời vô thượng 
Thuyền duyệt thực nuôi thân, tâm tăng trưởng 
Pháp Như Lai làm hoa trái, dưa rau 
Lời nguyện giữa trời đối diện trăng sao 
Niệm danh Phật làm khẩu xưng tam muội 
Niệm chân như là Niết Bàn giải thoát 
Ngôn ngữ hợp hòa, chính, thực, thuận nhu 
Như sương mai trên nhánh lá nghìn thu 
Như suối mát tuôn giọt châu như-ý 
Khi cần mở miệng, nói lời thượng trí 
Môi hồng thơm pháp vị uống trăng thanh 
Tạo nhân duyên ngôn giáo dẩn chúng sinh 
Cõi trời, người đồng chắp tay cung kính 
Trang sách ngọc tụng câu kinh viên diệu 
Đất hộ trì, trời che chở giữ gìn 
Phật hiện thân khiến tăng trưởng lòng tin 
Lời như-thực viên âm làm công đức.
Vô lượng thân hóa muôn thiên bách ức 
Đại từ tâm viên mật Phật hóa người 
Bỏ lại trầm luân, đời bỏ lại đời 
Người hóa Phật cũng đồng tâm, đồng cảnh. 
Ánh sáng trên thân rạng ngời nguyệt bạch 
Như dòng trong phai nhạt dấu lục phàm 
Một thân nầy thâu lại đại tam thiên 
Mở trời đất, dựng thiên đường, địa ngục. 
Trận cuồng lưu đổ tràn trên sức sóng 
Giọt sương hồng có mặt giữa đại dương 
Thân rồi thân hóa hiện cõi vô thường 
Hạnh thanh tịnh được tám trăm công đức.
Người trì kinh mắt huệ đồng tánh giác 
Biết danh ngôn, văn tự tánh là Không 
Dùng ý căn tịnh huệ thọ trì kinh 
Không nắm giữ tức hộ trì chánh tạng 
Ý không ý tức không ngoài pháp ý 
Một dòng kinh thấu suốt tánh vô biên 
Đạt biện tài giải nói nghĩa thâm huyền 
Vô lượng nghĩa sinh ra từ một pháp. 
Biết thế pháp tánh đồng như Phật pháp 
Thánh trí từ năm ấm mở bày ra 
Như cây khô một sớm nở hồng hoa 
Tàn sương gió trải bao mùa ấm lạnh. 
Lìa thân, cảnh, không, thời là chánh định 
Một nghìn hai trăm công đức ý căn.