Ai sống quán bất tịnh, khéo hộ trì các căn, ăn uống có tiết độ, có lòng tin, tinh cần, ma không uy hiếp được, như núi đá, trước gió.Kinh Pháp cú (Kệ số 8)
Với kẻ kiên trì thì không có gì là khó, như dòng nước chảy mãi cũng làm mòn tảng đá.Kinh Lời dạy cuối cùng
Tìm lỗi của người khác rất dễ, tự thấy lỗi của mình rất khó. Kinh Pháp cú
Mặc áo cà sa mà không rời bỏ cấu uế, không thành thật khắc kỷ, thà chẳng mặc còn hơn.Kinh Pháp cú (Kệ số 9)
Nếu muốn đi nhanh, hãy đi một mình. Nếu muốn đi xa, hãy đi cùng người khác. (If you want to go fast, go alone. If you want to go far, go together.)Ngạn ngữ Châu Phi
Thành công không phải điểm cuối cùng, thất bại không phải là kết thúc, chính sự dũng cảm tiếp tục công việc mới là điều quan trọng. (Success is not final, failure is not fatal: it is the courage to continue that counts.)Winston Churchill
Lấy sự nghe biết nhiều, luyến mến nơi đạo, ắt khó mà hiểu đạo. Bền chí phụng sự theo đạo thì mới hiểu thấu đạo rất sâu rộng.Kinh Bốn mươi hai chương
Cái hại của sự nóng giận là phá hoại các pháp lành, làm mất danh tiếng tốt, khiến cho đời này và đời sau chẳng ai muốn gặp gỡ mình.Kinh Lời dạy cuối cùng
Ví như người mù sờ voi, tuy họ mô tả đúng thật như chỗ sờ biết, nhưng ta thật không thể nhờ đó mà biết rõ hình thể con voi.Kinh Đại Bát Niết-bàn
Học vấn của một người là những gì còn lại sau khi đã quên đi những gì được học ở trường lớp. (Education is what remains after one has forgotten what one has learned in school.)Albert Einstein

Trang chủ »» Danh mục »» Rộng Mở Tâm Hồn »» Giải trí cuối tuần »» Tân Liêu trai chí dị: Chuyện Hà Vương Thúy »»

Giải trí cuối tuần
»» Tân Liêu trai chí dị: Chuyện Hà Vương Thúy

(Lượt xem: 17)
Xem trong Thư phòng    Xem định dạng khác    Xem Mục lục 

       

Văn học Phật giáo - Tân Liêu trai chí dị: Chuyện Hà Vương Thúy

Font chữ:

Quận Nam Hải có tú tài họ Tần, tên tự Án Sinh vốn giòng dõi thế thần, khoa bảng. Đến đời phụ mẫu của Sinh gặp thời loạn ly, cướp bóc nổi lên như rươi. Cha Án Sinh đi công cán bị cướp giết chết, gia cảnh sa sút rất nhanh. Họ hàng phân tán tứ phương, ai ai cũng ngơ ngác với thời thế, chẳng giúp được nhau. Sinh đã phải bỏ ngang chuyện đèn sách cùng với mẹ tìm kế sinh nhai. Hai mẹ con phải bán dần đồ đạc, ruộng vườn, dinh thự của tổ tiên để lại mà cung ứng cho cuộc sống. Nhưng của cải có to bằng núi bán mãi cũng hết. Cuối cùng mẹ con Sinh chỉ còn lại một căn nhà nhỏ làm nơi cư trú. Nhưng cũng chỉ được hơn một năm sau ngày phụ thân mất, mẹ Sinh buồn rầu, đau ốm rồi cũng về với tổ tiên, Sinh càng rơi tình trạng khốn đốn.

Trong hoàn cảnh bi đát, tiêu điều đó Sinh đã phải bươn trải làm đủ nghề kiếm sống qua ngày. Khi thì làm kẻ viết đơn từ thuê ở chốn công nha, lúc thì làm gia sư cho con cái nhà giàu gặp thời thế. Nhiều khi không có việc làm, bụng đói meo Sinh cũng phải hạ mình làm phu khuân vác ở bến cảng, chợ đêm...

Sống trong hoàn cảnh khốn cùng, quần thô, áo vá, mặc không đủ ấm,cơm ăn không đủ no nhưng Sinh vẫn không mất được dáng dấp quý phái của một vị công tử đã có thời phong lưu lên xe xuống ngựa. Khi ra đường, tiếp xúc với nhân gian Sinh vẫn đầy đủ phong thái của một học trò thông hiểu chữ nghĩa thánh hiền. Câu văn, tiếng nói vẫn chuẩn mực đậm nét văn chương giữ vẻ trong thanh của kẻ hàn nho đang thời vị ngộ. Dù thiếu thốn, nhiều khi không kiếm được việc làm, không có tiền mua thức ăn, đói rã ruột nhưng không bao giờ Sinh ngửa tay xin đồ bố thí hay làm những chuyện phi nghĩa và cũng chẳng đàm đúm làm bạn với những kẻ đầu đường xó chợ. Những lúc rảnh rỗi vẫn không quên dùi mài kinh sử, lấy việc ngâm nga thi phú làm thú vui tao nhã mà vẫn mong có dịp tiến thân trên con đường khoa bảng. Trước là đổi đời cho ấm thân mình sau là lấy lại danh dự cho dòng họ, tổ tiên.

Một hôm Sinh cùng với một nhóm người khuân vác cho một tiệm bán than ở bến tàu. Trong lúc nghỉ giải lao, một người đồng nghiệp nhìn Sinh ra chiều ái ngại mà nói :

- Ta xem ngươi không có vẻ gì là một kẻ bần hàn, tại sao ngươi phải đâm đầu vào cái công việc nặng nhọc nhem nhuốc này cho khổ thân ?

Sinh chưa kịp trả lời, người đó nói tiếp:

- Ta vì nghèo hàn, dốt nát lại phải nuôi vợ nuôi con, mới phải bán sức mình để kiếm sống qua ngày ở cái quận lỵ quê mùa nghèo khổ này. Ngươi là kẻ có ăn học lại độc thân dại gì mà không tìm đường lên chốn kinh thành văn minh, giàu có cho sướng thân ?

Sinh nghe người bạn nói mà rướm nước mắt, bèn kể rõ sự tình, vì hoàn cảnh neo đơn mà phải cam chịu nhục nhã cho qua ngày. Người bạn nghe qua, khuyên Sinh bán nhà lấy tiền làm vốn lên kinh thành lập nghiệp. Ít ra nơi đó cũng có nhiều dịp may cho Sinh tiếp tục việc học hành tiến thân.

Án Sinh nghe lời khuyên chí tình, chí lý của người bạn, thấy cũng có lý mà nghĩ mình cũng chẳng còn ai ở đây để lưu luyến, lại muốn có dịp lên chốn đế kinh để mở rộng tầm mắt, biết đâu lên đó lại gặp được may mắn mà thành danh cho phỉ lòng mơ ước. Ngay hôm sau Sinh lo việc bán nhà, lấy tiền mua một con lừa làm phương tiện di chuyển. Số lớn còn lại lận lưng dành cho việc tiêu pha lúc cần thiết. Hành lý đơn sơ với vài bộ quần áo cũ kỹ, nhưng sách vở thì Sinh coi như của quý chẳng bỏ lại một quyển nào.

Qua mấy ngày rong ruổi, đến kinh thành. Nhìn phố xá nhà cao cửa rộng, xe ngựa chen chúc nhau với khách bộ hành, ai ai cũng quần là áo lượt, Sinh nghĩ mình không lầm lạc khi rời bỏ miền quê. Nhưng nhìn vẻ thịnh vượng chốn đế kinh, Sinh lại cảm thấy lo lắng vì chẳng quen biết ai mà mong được nhờ cậy. Tiền bán căn nhà trong túi tưởng là nhiều nhưng xem ra chẳng đáng bao nhiêu ở chốn phồn hoa đô thị này. Bầu trời đã ngả hoàng hôn, việc đầu tiên là phải tìm một lữ quán rẻ tiền tạm trú vài hôm sau đó mới tính chuyện khác được. Nhưng đến lữ quán nào, chủ nhân nhìn thấy dáng vẻ học trò nghèo khó từ chốn quê mùa lưu lạc kiếm ăn đều bị từ chối là hết phòng. Đang lúc lo lắng, Sinh tìm được lữ quán có vẻ xập xệ, chủ nhân là một lão ông, cũng như nơi khác ông ta chẳng để Sinh nói hết lời đã nói lời từ chối. Sinh vừa quay mặt, buồn bã định từ giã ra đi, chủ nhân nắm lấy dây cương con lừa mà hỏi:

- Nghe khẩu âm của ngươi, nếu lão không lầm thì gốc gác người Nam Hải có đúng không?

Sinh trả lời phải. Chủ nhân có vẻ mừng rỡ cho biết mình họ Vương, tên Khả cũng là người Nam Hải theo cha mẹ lưu lạc đến đây từ lúc mới 3,4 tuổi,đã gần hết đời mà vẫn chưa có dịp về thăm nơi chôn rau cắt rốn. Rồi Vương lão hỏi Sinh về cố hương và lý do gì mà Sinh phải phiêu bạt đến đây. Sinh thành thật trả lời cũng như trình bầy tất cả ý muốn và hoàn cảnh của mình cho Vương lão nghe. Nghe xong, ra vẻ đăm chiêu tí chút nhìn Sinh, Vương lão nói rằng:

- Hoàn cảnh của ngươi, lão nghe qua cũng có phần cảm thương, thôi vì nghĩ tình đồng hương, lão đề nghị với ngươi một chuyện, nếu ngươi bằng lòng thì lão cũng vì ngươi mà giúp đỡ.

Chẳng để cho Sinh trả lời, Vương lão nói tiếp :

- Lão có một căn nhà khá khang trang ở bìa thành phố. Trước đây 5 năm là nhà của một vị quan nhỏ trong triều đình, nhưng gia đình họ bất đắc kỳ tử mà chết. Căn nhà qua nhiều lần mua bán, truyền tay nhiều người, cuối cùng đã đến lão với giá rất rẻ. Lão đã tưởng rằng may mắn mà có được, nhưng khi mua xong mới biết căn nhà có ma, không ai có thể xử dụng được. Đã nhiều lần lão có ý định cho thuê hay bán rẻ đi, nhưng cũng không xong vì ma phá rối, chẳng một ai yên lành khi đến sống ở đó. Người thì bị ma đánh gẫy tay, gẫy chân phải tàn tật mà ra đi. Kẻ thì bị ma làm cho cấm khẩu, nhức đầu khốn khổ cả tuần lễ sau mới bình thường. Nếu ngươi không sợ ma, lão sẵn sàng vừa bán, vừa cho, coi như giúp đỡ ngươi có chốn tạm cư mà theo đòi khoa bảng. Mỗi ngày ngươi đến đây giúp đỡ lão công việc của nhà trọ, tiền công thì lão chẳng có để trả cho ngươi, coi như bù thêm vào tiền bán nhà. Ngày hai bữa thì chắc chắn ngươi không phải lo, ăn uống với vợ chồng lão, có gì ăn nấy. Bất cứ khi nào ngươi tìm được việc làm tốt đẹp hơn thì cứ ra đi, coi như xí xoá nợ nần.

Sinh mừng rỡ như buồn ngủ gặp chiếu manh, không ngần ngại mà rằng:

- Quỷ vãn sinh còn chẳng sợ, huống chi là ma! Chỉ lo không có đủ tiền mà trả cho lão trượng thôi.

Chủ nhân khoác tay mà đáp :

- Ta cũng chẳng muốn làm khó kẻ đồng hương nghèo đói như ngươi làm gì, ngươi có bao nhiêu tiền đưa cho ta cũng được, thêm với con lừa ngươi để lại cho ta dùng vào việc chuyên chở. Thế cũng đã tạm gọi là đủ cho tiền ta bán căn nhà cho ngươi, giữa ta và ngươi chẳng đi đâu mà thiệt. Mai hậu nếu ngươi gặp thời mà thành danh, ta chẳng phải lại được thơm lây với cái tiếng làm dân Nam Hải lắm hay sao ?

Sinh mừng rỡ quỳ lạy lòng tốt của lão đồng hương, lận lưng quần đưa tất cả số tiền bán nhà và con lừa cho Vương ông. Vương lão cũng khẳng khái chẳng tính nhiều ít bỏ ngay vào túi rồi chỉ đường rành mạch cho Sinh đến căn nhà.

Đến căn nhà thì trời đã nhá nhem tối, phần vì quá mệt nhọc với cuộc hành trình quá dài Sinh chỉ đi môt vòng thoáng nhìn sơ sài căn nhà mà mình may mắn được sở hữu. Dù có phần nào hoang phế, nhưng ngôi nhà vẫn còn giữa được dáng vẻ chắc chắn. Trước nhà là chiếc vườn đầy cỏ dại mọc xen kẽ với đủ loại hoa xơ xác vì lâu năm không người chăm sóc. Trong nhà có 4 phòng riêng biệt nối với phần không gian chung giữa nhà bởi cửa ra vào của mỗi phòng. Phòng nào cũng còn đủ giường tủ nhưng đều xiêu vẹo hay đã ọp ẹp vì mối mọt đục khoét không thể xử dụng được. Đặc biệt chỉ có căn phòng nhỏ bên cạnh phòng khách khá lớn tạm gọi là gọn ghẽ nhất, trong phòng nhỏ này có một chiếc giường ngủ, một cái bàn và hai chiếc ghế, tất cả đều bằng gỗ. Những vật dụng này phủ đầy bụi nhưng vẫn còn giữ được phần nào chắc chắn, chưa đến nỗi tàn tạ như các phòng khác.

Sinh để bao sách vở lên trên chiếc bàn, lấy tay phủi sơ sài lớp bụi trên chiếc giường gỗ rồi leo lên giường nằm. Vừa nằm chưa nóng lưng Sinh thoáng nghe có tiếng người đi lẹp dẹp cùng với tiếng nói trong căn phòng nào đó phát ra. Nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi với hành trình mấy ngày liền, thiếu ăn, thiếu ngủ lại suốt buổi chiều vì phải lùng sục lữ quán làm Sinh không thể nào cưỡng được cơn buồn ngủ. Mí mắt như bị đè nặng đưa Sinh vào giấc ngủ mê man, chẳng còn hơi sức đâu mà chú ý đến sự khác lạ nữa.

Hôm sau, Sinh thức dậy, ngạc nhiên thấy mình nằm ngủ ở ngoài hiên căn nhà, ngay bên cạnh là bịch sách vở, vài cuốn sách của mình như đã bị ai tò mò mở ra xem. Càng lạ lùng hơn, cũng trên hiên nhà, gần cửa ra vào không biết ai để sẵn một mâm cơm với vài món ăn đơn sơ. Sinh không cho là ma lại làm những chuyện kỳ lạ này, mà nghi ngờ có người nào đó đang trú ngụ trong căn nhà vì thương cảm sự đói nghèo của Sinh mà giúp đỡ. Sinh đứng dậy đi một vòng xem lại tất cả các phòng trong căn nhà thấy chẳng có dấu tích gì khác với ngày hôm qua mà mình đã thấy, nếu có khác biệt thì sự âm u, ẩm ướt của buổi chiều tối đã biến mất thay vào đó là sự khô ráo, sáng sủa hơn của buổi bình minh. Căn phòng nhỏ mà Sinh nằm ngủ vẫn thế. chiếc giường ngủ được sinh phủi bụi vẫn sạch sẽ. Trên mặt chiếc bàn gỗ dấu vết của bao sách vở vẫn còn lưu lại rõ ràng, dưới nền nhà chỉ có dấu chân duy nhất của Sinh, không có gì chứng tỏ có người lạ vào nhà bế Sinh mà bỏ ra ngoài hiên lúc đang ngủ cả.

Suy nghĩ một hồi thấy chẳng đến đâu, bụng đang đói cồn cào, Sinh ngồi xuống bình thản, ăn hết sạch mâm cơm. Ăn xong Sinh để gọn, mâm bát vào một góc hiên nhà coi như chẳng có gì xẩy ra rồi khăn áo rời nhà đi làm việc cho Vương lão như đã hẹn.

Chiều tối về nhà, Sinh chẳng cần biết ai đã thu dọn đống mâm bát buổi sáng. Sinh vào nhà sau, tắm rửa sơ sài rồi đem sử sách ra học hành một lúc rồi lại lên chiếc giường nằm ngủ như đêm trước. Cũng vậy, vừa nằm xuống giường là cơn buồn ngủ rã rượi lại đến, Sinh cũng thiếp vào giấc ngủ. Rồi sáng hôm sau, giống y hệt như hôm trước, khi tỉnh dậy Sinh cũng thấy mình nằm ngủ ở ngoài hiên, bên cạnh là túi đựng sách vở và gần đó cũng có một mâm cơm. Dù đã cảm thấy có gì khác thường nhưng Sinh cũng im lặng ngồi ăn, thu dọn bát đĩa như hôm trước rồi đi làm .

Mấy ngày đầu tiên vì bận rộn, lo lắng với chuyện định cư, Sinh cũng chẳng dư hơi mà tìm tòi thắc mắc sự khác lạ. Nhưng sau hơn tháng trời việc lạ lùng vẫn được lặp đi lặp lại …Sinh đã có phần nghi ngờ ma hay hồ ly trong ngôi nhà chọc ghẹo, quấy phá mình. Nhiều đêm Sinh cố ý không ngủ, muốn thức để dò la, nhưng rất lạ lùng, khi nằm trên giường dù cố gắng thế nào Sinh cũng không thể cưỡng được cơn buồn ngủ và sáng hôm sau lại thấy mình nằm ngủ ở ngoài hiên.

Một hôm, trên đường về nhà, chợt có một lão ông, quấn sà rông mầu vàng. Nhìn bề ngoài giống như vị sư Phật giáo nhưng mái tóc bạc phơ để dài được thắt búi sau gáy chứ không cạo trọc. Đạo sĩ với vẻ tiên phong đạo cốt, tay trái bưng chiếc khay bằng gỗ nâu, tay phải bắt quyết trước ngực, đứng khất thực bên đường. Chợt nhìn thấy Sinh đi qua, đạo sĩ hơi chau mày, gật đầu chào, làm cho Sinh đi chậm lại rồi đạo sĩ đưa tay nắm nhẹ lấy Sinh. Với giọng nói chậm rãi:

- Lão xem trên người của ngài có rất nhiều ám khí ma quái đó, ngài liệu mà trừ khử đi, xin chớ coi thường mà hại đến thân.

Chẳng để Sinh trả lời, đạo sĩ tiếp:

- Nếu ngài có lòng tin mà thỉnh cầu, lão sẽ vì ngài mà giúp đỡ.

Nghe đạo sĩ nói, Sinh chợt nhớ đến sự lạ của căn nhà mình đang sống mà có phần lo lắng, rồi sau vài câu chào hỏi giao tế, Sinh kể tất cả cho đạo sĩ nghe. Đạo sĩ nghe xong ra vẻ ngạc nhiên, nhìn kỹ khắp người Sinh một lần nữa, đưa tay bắt mạch, hơi cau đôi mắt mà nói với Sinh rằng :

- Sinh mạch của công tử vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì của bệnh hoạn do tà ma gây ra, nhưng dấu sắc bên ngoài cơ thể thì đầy đặc âm khí. Không lẽ ngài liên hệ với quỷ ma cả hơn một tháng mà vô hại như vậy sao? Hay là ngài có gì khó khăn mà muốn giấu giếm bổn nhân sao ?

Theo đạo sĩ thì quỷ ma đến với người dương thế luôn luôn mang tai hoạ đến cho người, kẻ thì bị dụ dẫn vào dâm loạn đến khi cạn kiệt sinh khí mà về với tổ tiên. Người thì bị tật bệnh, ốm o, gầy còm, thiếu máu mà chết. Nhưng hiện trạng của Sinh không biểu lộ điều gì của kẻ bị ma hại, quỷ ám mà chỉ có âm khí mù mờ dính dấp trên quần áo mà thôi. Nhưng khi nghe Sinh kể chi tiết, đạo sĩ ra vẻ không thể không tin. Sau một lúc suy nghĩ, đạo sĩ mở hồ bao đưa cho Sinh một lá bùa vẻ lằng nhằng trên trên tờ giấy bản mầu đỏ bằng nửa bàn tay mà nói rằng:

- Ngài hãy cất lá bùa này vào túi áo, trở về nhà bình thường làm mọi việc, ăn ngủ như mọi ngày. Lá bùa sẽ làm cho ma quỷ không thể di chuyển được ngài ra khỏi giường và giúp ngài tỉnh táo, không buồn ngủ. Ngài hãy kín đáo, im lặng dò la về giống loại ma quỷ đó, rồi ngày mai cho lão biết, lão sẽ tìm biện pháp để giúp ngài tiêu diệt nó trước khi nó ra tay hãm hại ngài.

Nhớ lời đạo sĩ dặn, về nhà, cũng như mọi ngày, sau khi tắm rửa sơ sài, Sinh lấy kinh sử ra ôn luyện một lúc rồi lên giường nhắm mắt như dỗ giấc ngủ. Nhưng lần này Sinh không còn bị cơn buồn ngủ rũ rượi vật ngã như những lần trước nữa mà hoàn toàn tỉnh táo. Sinh giả vờ nhắm mắt, ngáy nhè nhẹ làm như đang say ngủ. Sinh nghe thấy tiếng đi dẹp lẹp xẹp từ trong nhà đi ra cùng tiếng nói cười, đùa dỡn của nữ nhân. Sinh kín đáo hé mắt ra nhìn, thấy hai nữ nhân theo nhau vào trong phòng Sinh đang ngủ.

Người đi trước là một con bé gái nhí nhảnh khoảng 9, 10 tuổi, tóc thắt bím trên đỉnh đầu, quần áo gọn ghẽ mầu xanh chắc là con bé hầu. Nữ nhân đi sau tuổi chừng 18, 19, mặt hoa da phấn, xinh đẹp tựa Hằng Nga. Dáng dấp đã thanh cao, y trang lại toàn bằng gấm lụa sang trọng, đúng là một giai nhân, sắc nước hương trời. Dù chỉ hé mắt nhìn người đẹp nhưng Sinh đã thích lắm rồi, hồn như bay bổng tận mây xanh, mê mẩn như đang rơi vào mộng ảo.

Vừa bước vào phòng, con bé hầu cười toe toét nhìn cô chủ xinh đẹp mà nói :

- Lần này Tiểu Yến không giúp cô nương bế chàng ra hiên nhà nữa đâu, cô nương hãy tự làm lấy một mình đi, kẻo lại ghen mà đánh chết tiểu nữ thì tội lắm!

Giai nhân đưa ngón tay dí vào trán con bé, làm ra vẻ giận dữ mà nói :

- Cái con quỷ nhỏ lém miệng này, mi không sợ ta đánh gẫy răng sao mà nói bậy, nói bạ như vậy? Không lẽ thế gian hết đàn ông rồi sao mà ta phải hạ mình để yêu tên học trò nghèo rớt mùng tơi này sao?

Con bé Tiểu Yến cười to hơn, đưa tay đẩy nhẹ thiếu nữ đến sát chiếc giường Sinh đang nằm rồi trêu chọc:

- Thôi mà Vương Thúy cô nương, yêu một người trong mộng của mình có gì là xấu đâu mà cô nương cứ dẫy nẩy lên như thế?

Chẳng để Vương Thúy trả lời. Con bé người hầu cười nắc nẻ nói tiếp:

- Tiểu nữ có ngu đần cũng nhận thấy, suốt mấy năm vừa qua bao nhiêu người đến cư trú tại căn nhà này đều bị cô nương cho ăn đòn. Kẻ thì sứt đầu vưu trán khi ra đi, đứa thì gẫy chân bể miệng mà chạy lấy thân. Chỉ có chàng, chàng học trò nghèo túng của cô nương này là được cô nương ân cần chăm sóc mà thôi. Đã thế hàng ngày còn bắt tiểu nữ nấu nướng cung phụng điểm tâm cho chàng nữa. Nói cô nương đừng giận nhe nếu Tiểu Yến lớn lên 4, 5 tuổi nữa thì là đối thủ của cô nương đó.

Người đẹp chẳng còn miệng mép nào để đối đáp với con bé lanh miệng. Vội vàng đánh trống lảng:

- Con tiểu yêu lắm miệng thật! Thôi hãy giúp ta bế chàng ra ngoài hiên như mọi ngày đi, xem đến bao giờ cái đầu thư sinh mọt sách đó mới tỉnh giấc mà biết ơn chúng ta.

Nói xong thiếu nữ kéo tay con bé đến cạnh cái giường Sinh đang nằm. Sinh nghe rõ tất cả và thầm cười trong bụng nhưng vẫn im lặng để xem hai nữ nhân làm gì. Với tí rụt rè Vương Thúy đưa cánh tay trắng, mềm như tuyết lòn dưới cổ của Sinh, còn con bé Tiểu Yến hình như rất quen thuộc với công việc, hai tay ôm lấy đôi chân của Sinh. Cả hai bế Sinh lên, nhưng hình như cả hai dù cố gắng nhưng không thể nhấc Sinh lên khỏi giường được. Hai nữ nhân làm lại nhiều lần nhưng thân thể của Sinh vẫn không lay chuyển, nó như bị dính chặt xuống mặt giường.

Vương Thúy cúi gần như sát vào mặt Sinh ra vẻ lạ lùng, lắc đầu nhè nhẹ rồi nhìn con bé người hầu mà nói:

- Kỳ lạ thật, không lẽ phù phép của ta mất linh nghiệm rồi hay sao kìa?

Con bé người hầu cũng chẳng khá hơn, giương mắt nhìn cô chủ nhân rồi lại quay nhìn vào thân thể Sinh, lắc đầu mà trả lời:

- Tiểu nữ cũng không hiểu ra sao nữa.…

Sinh tí hý đôi mắt nhìn rõ điệu bộ ngạc nhiên của hai nữ nhân, mũi phập phồng như cố hít tất cả mùi thơm tho, hấp dẫn tỏa ra từ da thịt trắng muốt của mỹ nhân. Nhất là khi khuôn mặt đẹp tựa chim sa, cá lặn của người đẹp cúi xuống sát vào môi, vào má mình. Đến một lúc Sinh cảm thấy chẳng còn tự chủ được nữa, những lời dặn dò của lão đạo sĩ nói Sinh phải im lặng để theo dõi diễn biến, tất cả lời dặn đã bay theo với đê mê và mơ mộng. Sinh ngồi nhỏm dậy, một tay ôm ghì lấy người đẹp, tay kia rờ mó như kẻ tìm ngọc rơi trên nền nhà ban đêm. Đã thế miệng hôn như rãi gạo trên khuôn mặt trắng như tuyết đang đầy vẻ ngỡ ngàng của người đẹp.

Con bé người hầu, ban đầu có tí giật mình với hành động bất chợt của Sinh nhưng nó đủ khôn ngoan đoán được phần nào sự việc. Nó bỏ vòng tay đang ôm đôi chân của Sinh rồi lùi lại đằng sau vừa vỗ tay vui mừng mà nói:

- Công tử ơi, xin chậm rãi một tí kẻo cô nương của ta ngộp thở mà chết đó, cô nương của ta chẳng vô tình với công tử đâu.

Còn người đẹp cũng chẳng biết xoay trở ra sao trong vòng tay như kìm kẹp của khách đa tình mà chỉ biết ú ớ, đôi tay đẩy ra nhưng cũng chỉ nửa chừng không có vẻ gì là giận giữ. Mãi một lúc sau, khi Sinh đã có phần thỏa mãn mà nới lỏng vòng tay, người đẹp đứng bật dậy, ra vẻ xấu hổ, nổi giận mà mắng rằng:

- Tưởng chàng là người phong nhã mà thiếp đã bỏ công săn sóc hơn môt tháng qua, mong tạo được chút tình lưu luyến của kẻ văn chương, trí gỉa. Nhưng chàng làm thế có khác gì hành động của kẻ vũ phu, đầu đường xó chợ đâu?

Sinh nghe cô gái trách, có chiều xấu hổ, cúi đầu như biết lỗi, ngập ngừng mà thưa rằng:

- Sắc đẹp của nàng đã làm ta yêu mến mà điên khùng đó mà thôi, đấy cũng là cái tình si quá mức của ta dành cho nàng, không lẽ nàng vô tình với ta mà không biết sao?

Mỹ nhân ra chiều cảm động với chân tình của Sinh, đưa bàn tay ngọc ngà nắm lấy tay Sinh, ân cần mà nói:

- Nào thiếp có ngu muội đâu mà chẳng thấu hiểu tình của chàng dành cho thiếp, cả tháng trời vừa qua, thiếp cũng đã mất ngủ, quên ăn vì yêu chàng mà cung phụng cho chàng đó mà thôi.

Con bé Tiểu Yến hình như cũng hiểu được vai trò của nó không còn cần thiết nữa nên đã im lặng đi vào trong nhà, để cho cô chủ và tình nhân được thoải mái. Thế là cuộc mây mưa chẳng có gì để cách ngăn dù cả hai chưa hỏi rõ gì về nhau. Trai thì đang độ mới lớn khỏe mạnh bẻ gẫy sừng trâu. Gái thì đang tuổi trăng tròn, biết đến đâu cho đủ chuyện ái ân. Từ nay Sinh không còn sợ buổi bình minh vì gió lạnh mà thức giấc ngoài hiên, ngồi ăn một mình với bữa điểm tâm sơ sài mà đem lòng thắc mắc nữa, dĩ nhiên Sinh đem đốt bỏ là bùa và cũng chẳng muốn nhờ đạo sĩ làm phép trừ ma nữa.

Sáng hôm sau, vừa thức dậy thấy Vương Thuý ngồi bên cạnh nhìn mình, mặt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ, Sinh lo lắng mà hỏi rằng:

- Nàng có điều gì khó nói mà giấu giếm ta chăng?

Với tí ngập ngừng, Vương Thúy hỏi:

- Chàng có biết thiếp không phải là người dương gian mà là ma không?

Sinh đáp:

-Biết! Nhưng ta chỉ biết rõ ràng mọi sự từ tối hôm qua mà thôi. Nhưng dù nàng có là ma hay quỷ mà xinh đẹp, đáng yêu thì ta cũng chẳng sợ gì mà không dám say đắm, yêu mê, xin nàng đừng lo cho mệt sức!

- Chàng không sợ thiếp hãm hại chàng sao?

Sinh cười mà đáp rằng:

- Ta chẳng có gì để mất khi làm kẻ phiêu du tìm đất sống, há lại sợ ma quái hãm hại hay sao? Ta cũng nói rất thật nếu được chết vì yêu, yêu một người xinh đẹp như nàng, đó không phải là một niềm sung sướng cho đời ta, một cuộc đời có quá nhiều điều không vui, nàng đừng lo lắng quá mà mất vui cho cuộc kỳ ngộ của chúng ta hôm nay.

Rồi Sinh kể lể hoàn cảnh khó khăn cũng như lý do mà Sinh phải tha phuơng cầu thực, mong tìm dịp may để phục hồi danh giá của tổ tiên.

Nghe xong chuyện đời của Sinh, Vương Thúy nghẹn lời thổ lộ:

- Hoàn cảnh của thiếp bi thảm, đáng thương hơn chàng nhiều. Hôm nay ngẫu nhiên mà gặp được chàng, dù âm dương ngăn cách nhưng thiếp đã nặng lòng lưu luyến, hứa đem thật lòng mà trả nghĩa tri âm. Xin chàng đừng coi cuộc vui vầy chỉ là một chuyến qua đêm, thì tủi cho thiếp lắm.

Đáp:

- Sao nàng quá bi thảm như thế ? Hãy nói cho ta biết mối đau trong lòng nàng, biết đâu ta lại có phần để giúp đỡ xẻ chia.

Vương Thúy cảm động, ứa nước mắt mà kể rằng:

-Thiếp họ Hà, tên Vương Thúy, phụ thân thiếp là Hà Chính Viên, một viên quan nhỏ trong triều đình chuyên lo việc lên sổ sách khen thưởng của hoàng đế cho các quan viên vào dịp tết cuối năm. Song thân thiếp có ba người con, thiếp là trưởng nữ và hai đứa em trai. Gia đình thiếp sống tại chính ngôi nhà này cùng với 2 người hầu mà Tiểu Yến là một.

Phụ thân thiếp có một người bạn nối khố họ Chu tên Vân Khiết. Dù là bạn cố tri nhưng cá tính hai người hoàn toàn trái ngược, phụ thân thiếp yên phận, chân thật luôn lấy sự minh bạch trong quan trường làm lẽ sống cho nên cuộc sống khá thanh bần. Họ Chu thì ngược lại, tiền rừng bạc bể, öàm chủ năm bẩy căn nhà sang trong nội kinh, ruộng vườn hàng trăm mẫu thẳng cánh cò bay mà vẫn chưa vừa ý vẫn mong kiềm chác thêm. Chồng thì dựa vào chức vị chốn quan trường, ức ép dân đen tìm bổng lộc, thê tử thì cho vay nặng lãi, buôn gian bán lận đủ chiều mà cũng chưa thoả mãn túi tham.

Một ngày vào dịp cuối năm, họ Chu đến gặp phụ thân thiếp, tỏ ý nhờ giúp đỡ cho tên y vào danh sách khen thưởng của triều đình. Phụ thân thiếp vì quá thẳng thắn, không những không đồng ý mà còn có những lời xúc xiểm đến kẻ tiểu nhân. Vì xấu hổ và cũng lo sợ phụ thân thiếp tố cáo với triều đình, Chu đã kín đáo cho một tên gia nhân ban đêm leo rào vào nhà thiếp trộn thuốc độc vào thức ăn, kết quả toàn thể gia đình thiếp cùng với hai người hầu đều bị trúng độc mà chết. Cuộc điều tra của triều đình chẳng mang đến manh mối nào, rồi thời gian đã đẩy vụ án vào quên lãng.

Xuống cõi âm gia đình thiếp mới biết mình chết oan, thủ phạm chính là tên bạn bất lương Chu Vân Khiết. Gia đình thiếp làm đơn kiện lên thiên đình kêu oan và xin xử tội kẻ bất nhân, Thượng Đế đưa lệnh xuống cho Diêm vương tra xét. Kết quả Diêm vương phán rằng gia đình thiếp trên dương gian không làm điều gì sai trái, đúng là bị chết oan, được cho đi đầu thai làm người may mắn và được hưởng phúc đức trong kiếp mới.

Còn gia đình Chu vân Khiết chưa phải lúc suy vong chỉ vì họ chưa hưởng hết phúc đức của tổ tiên để lại. Ông tổ bốn đời của Khiết suốt đời làm quan là người liêm chính, làm nhiều việc thiện, gia đình đã cam chịu đói nghèo để giữ kiếp thanh bần, đến nỗi có một người con trai đã chết vì đói. Đã thế còn dám đem hết tài sản của tổ tiên nhiều đời trước phân phát, nuôi sống hàng ngàn dân đen trong một năm đất nước bị thiên tai. Khi về già lại là một vị chân tu đã đóng góp rất nhiều công quả cho việc xây chùa, ấn in kinh sách..v..v.. Với những nhân đức to lớn đó, ông tổ bốn đời của Khiết đã lưu lại cho con cháu đời sau. Chính vì vậy đến đời Chu Vân Khiết dù làm nhiều việc thất nhân tâm nhưng vẫn chưa hưởng hết được phúc đức mà đời trước để lại. Diêm vương cho biết nếu cứ đà làm việc thất đức như hiện tại thì chẳng chóng thì chầy, ngay trong đời Chu vân Khiết cũng bị trả giá mà thôi.

Vì quá thù hận kẻ đã giết toàn gia, thiếp đã xin Diêm Vương cho thiếp và con Tiểu Yến được chậm lại, chưa vội đi đầu thai. Thiếp và Tiểu Yến bằng lòng kéo dài kiếp hồn ma lây lất cho đến ngày được chứng kiến giờ phút đền tội của kẻ thù. Đã hơn 5 năm qua họ Chu làm rất nhiều việc bất nghĩa, vô nhân nhưng vẫn chưa đủ tiêu trừ hết phúc đức của tổ tiên lưu lại, thiếp vẫn trông mong từng ngày nghiệp báo của kẻ thù chóng đến để thiếp được thoả lòng mà đi đầu thai thoát khỏi kiếp ma lạnh lẽo này.

Vương Thúy dừng lại một lúc, như đè nén xúc cảm, buông tiếng thở dài mà tiếp:

- Thiếp đã tưởng được bình thản mà chờ đợi ngày đền tội của kẻ thù, nhưng chờ đợi đã quá mệt mỏi, hôm nay vì định số đẩy đưa đã đem chàng đến với thiếp. Xin chàng đừng vì tánh trăng hoa mà ruồng rẫy thiếp, một kẻ có quá nhiều thiệt thòi này . Nếu thực lòng yêu thương thiếp xin chàng hãy làm giúp cho thiếp một việc.

Sinh đáp:

- Xin cứ nói, ta sẽ tận lòng giúp đỡ nàng ngay.

Vương Thúy quỳ xuống lạy tạ, vui mừng mà nói:

- Hiện nay gia đình họ Chu vẫn đâm sâu vào làm giàu bất kể đạo đức. Nếu chàng vì thiếp mà tìm cách thân cận với họ Chu, bầy đặt cho gia đình hắn làm chuyện bất nghĩa nhiều hơn, để thiếp và Tiểu Yến được sớm nhìn kẻ thù đền tội rồi được đi tái sinh làm người không còn phải kéo dài kiếp ma vất vưởng trong chốn trần gian này nữa.

Sinh nghiêm mặt ra vẻ giận mà nói rằng:

- Ta đã tưởng gặp được nàng, kẻ tri kỷ mà đem lòng yếu mến, nhưng xem ra chẳng phải rồi! Nàng muốn ta làm kẻ bất nhân, bất nghĩa, khuyên ta làm bạn với kẻ ác, rồi xúi xiển chúng làm ác hơn nữ cho nàng mau mau được tái sinh. Nàng hãy hiểu cho ta, dù sao ta cũng là người theo đòi chữ nghĩa nho gia, tổ tiên ta đã nhiều đời vinh hiển trong lễ giáo, khoa bảng, không lẽ ta dám làm chuyện sằng bậy đó để làm nhục gia phong như vậy sao? Thôi, nàng hãy tìm người khác để họ làm cái chuyện bá đạo đó cho nàng đi.

Nói xong Sinh đứng dậy, có ý từ biệt. Vương Thúy ôm vội lấy Sinh, ra vẻ ngượng ngùng vừa khóc vừa nói :

- Xin chàng hãy bớt giận, thiếp đã nhìn ra lỗi của mình rồi. Nhờ chàng mà thiếp đã giác ngộ được chính đạo. Từ nay sẽ lấy đó làm răn mà mãi mãi nghe lời chàng.

Sinh mừng rỡ, kéo Vương Thúy vào lòng mà nói:

- Khổ thân cho nàng quá ! Chỉ vì thù hận quá mà không nhìn được rõ căn nguyên của đạo lý. Nếu ta vì yêu nàng, muốn cho nàng mau mau trả được thù hận mà ta giúp đỡ kẻ thù làm ác, thì tội phạm đó không phải là chúng ta hay sao?Theo ta, nàng hãy ở đây sống với ta, bình tâm chờ đợi ngày đền tội của họ Chu là điều đúng nhất. Ta nguyện sẽ vì yêu nàng mà đền đáp nghĩa tâm giao.

Từ hôm đó, người địa phương thấy một cặp vợ chồng trẻ cùng con bé hầu đến sống trong căn nhà bỏ hoang vì ma quái. Chồng ra dáng một công tử con quan từ viễn xứ lên kinh đô du học, vợ người phụ nữ hiền thục lại đẹp đẽ như tiên nữa giáng trần luôn luôn dậy sớm thức khuya chăm sóc cho chồng yên tâm lo việc đèn sách. Đúng là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Ban đầu dân địa phương lấy làm lạ, có phần lo sợ cho người hiền lành không biết nhà có ma mà dại dột đến cư trú, nhưng bẵng đi nhiều ngày không có chuyện gì xẩy ra, nhiều người lấy làm lạ, lâu dần chuyện ma quái cũng đi vào quên lãng.

Hơn một năm sau Sinh dễ dàng giật bằng cử nhân, hiền thê lại sinh con trai đầu lòng đặt tên là Diên Thọ. Sinh vẫn tiếp tục con đường cử nghiệp, lại ghi danh tham dự kỳ thi Hội, trúng cả bốn trường nên được xếp vào danh sách dự kỳ thi Đình rồi giật bằng Tiến sĩ, được triều đình bổ làm quan trung nội vụ, chuyên lo việc an sinh chốn kinh đô.

Thấm thoát đã 5 năm, đứa con trai đã bập bẹ biết nói. Một hôm Sinh từ quan phủ về nhà, chưa kịp nghỉ ngơi thì Vương Thúy cùng với Tiểu Yến đến bên cạnh, buồn rầu mà rằng:

- Thiếp vừa được Diêm Vương sai Phán quan đến báo tin, kẻ thù sát gia của thiếp đã đến ngày đền tội vì nó đã hưởng hết phúc đức tổ tiên rồi. Cũng là lúc thiếp và Tiểu Yến phải sửa soạn rời xa chàng đây, duyên phận vợ chồng của thiếp và chàng chỉ có thế mà thôi, xin chàng chẳng nên lấy chuyện chia ly mà quá buồn đau, hãy mừng cho tụi thiếp vì từ nay thiếp sẽ không là hồn ma vất vưởng nữa. Hôm nay, thiếp sẽ phải xa chàng và con, trở về với cõi âm, để nhìn thấy kẻ thù đền tội rồi sẽ đi đầu thai trở lại chốn trần gian với kiếp làm người.

Sửng sốt, ôm lấy vợ, Sinh ứa nước mắt mà nói:

- Nàng không thể vì con của chúng ta còn quá bé bỏng mà lưu lại với ta vài ba năm nữa hay sao?

Đáp:

- Chàng không hiểu được lẽ vô thường sao? Chuyện thiếp rời xa chàng hôm nay hay ngày mai cũng chỉ khác nhau là sớm và muộn thôi bởi vì đó là chuyện đương nhiên phải xẩy ra, huống chi việc này không phải theo ý muốn của thiếp mà định được! Làm sao thiếp kháng cự lại được với Diêm vương ?! Chàng tưởng rằng với hơn 5 năm sống mặn nồng tình nghĩa phu thê với chàng, lúc phải chia ly thiếp không đau đứt ruột hay sao? Thôi đành vậy, chàng ở lại với con.

Nói xong, Vương Thúy đưa ngón tay chỉ vào phía trong nhà, đằng sau Sinh mà nói:

- Con đã thức rồi kìa, chàng đem con cho thiếp bế một tí!

Sinh quay lại, thấy đứa con vẫn đang ngủ say sưa trên giường, ngạc nhiên quay lại thì vợ và Tiểu Yến đã biến mất. Sinh biết vợ và Tiểu Yến đã tránh cảnh đau lòng lúc rời xa mà đã im lặng ra đi.

Vài ngày sau cả kinh thành ồn ào vì tên gia nhân của Chu Vân Khiết, bị bệnh, trước khi chết hắn đã viết thư lên triều đình tố cáo hành vi đen tối của Khiết. Vụ án dùng thuốc độc giết toàn gia họ Hà được đem ra xét xử lại, thêm vào đó biết bao nhiêu đơn tố cáo những việc bất lương, sai trái của cả gia đình Khiết cũng được bới móc ra. Đây là vụ án quan trọng nên chính quan thượng thư bộ hình làm chánh án xét xử. Tất cả tài sản của gia đình họ Chu bị tịch biên, xung vào công quỹ. Vân Khiết bị tước quan tịch và xử tội chém đầu. Con trai bị đầy xuống biên giới miền Nam làm lính thú, vợ và con gái đem bán cho thổ binh vùng thượng du làm tỳ thiếp.

Đứa con trai cuả Sinh càng lớn càng khôi ngô, minh mẫn, tuổi mới 12 đã nhiều lần cùng phụ thân đàm luận về tứ thư, ngũ kinh . Mười bốn tuổi đã được triều đình cho tham dự cùng với các quan văn trong buổi hội thảo về kinh Xuân Thu trong ngũ kinh của Nho giáo. Thấy con đĩnh ngộ Sinh càng quý nhưng lại càng thương nhớ vợ mà không nghĩ đến việc cưới thứ thiếp.

Một hôm vào dịp tiết Thanh Minh, Sinh dẫn con đi tảo mộ, nhìn ánh nắng chiều xuyên qua hàng liễu bên sông, lấp lánh trên làn song lăn tăn. Sinh chợt nhớ đến Nam Hải, quê cha đất tổ của mình bao năm cách biệt, chưa một lần về thăm. Nghĩ đến mồ mả tổ tiên đã mấy mươi năm nguội lạnh khói hương mà đau lòng, tự nhiên Sinh chảy nước mắt khi nhớ đến bài thơ Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu mà ngâm rằng:

Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu

(Nhìn hoàng hôn xuống mà tự hỏi đâu là quê hương mình nhỉ? Thấy sóng nhấp nhô trên mặt sông lại cảm thấy lòng buồn đau)

Dịch rằng:

Hoàng hôn mờ bóng quê hương.
Ai nhìn sóng vỗ lòng vương vấn buồn?

Trở về nhà, Sinh viết thư lên triều đình, nói rõ ý định muốn về quê nhà làm quan. Triều đình đồng ý, cử Sinh làm Thái thú quận Nam hải. Sinh nổi tiếng là hiền thần, biết lo lắng cho lương dân. Con của Sinh 20 tuổi đã đỗ tam trường trạng nguyên được triều đình vời về kinh đô làm chức quan đại học sĩ, lo việc dạy học cho con cháu của hoàng thân trong hoàng tộc. Thật là một gia đình khoa bảng, làm rạng rỡ tổ tiên. 

Hết



Thuỵ sĩ, Zuerich tháng 3 năm 2025

( Tái biên tập )

(Lưu An Vũ Ngọc Ruẩn)

    « Xem chương trước «      « Sách này có 1540 chương »
» Tải file Word về máy » - In chương sách này

_______________

TỪ ĐIỂN HỮU ÍCH CHO NGƯỜI HỌC TIẾNG ANH

DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH




BẢN BÌA CỨNG (HARDCOVER)
1200 trang - 54.99 USD



BẢN BÌA THƯỜNG (PAPERBACK)
1200 trang - 45.99 USD



BẢN BÌA CỨNG (HARDCOVER)
728 trang - 29.99 USD



BẢN BÌA THƯỜNG (PAPERBACK)
728 trang - 22.99 USD

Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.

XEM TRANG GIỚI THIỆU.



Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.33 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.

Ghi danh hoặc đăng nhập

Thành viên đang online:
Rộng Mở Tâm Hồn Viên Hiếu Thành Rộng Mở Tâm Hồn Huệ Lộc 1959 Rộng Mở Tâm Hồn Bữu Phước Rộng Mở Tâm Hồn Chúc Huy Rộng Mở Tâm Hồn Minh Pháp Tự Rộng Mở Tâm Hồn minh hung thich Rộng Mở Tâm Hồn Diệu Âm Phúc Thành Rộng Mở Tâm Hồn Phan Huy Triều Rộng Mở Tâm Hồn Phạm Thiên Rộng Mở Tâm Hồn Trương Quang Quý Rộng Mở Tâm Hồn Johny Rộng Mở Tâm Hồn Dinhvinh1964 Rộng Mở Tâm Hồn Pascal Bui Rộng Mở Tâm Hồn Vạn Phúc Rộng Mở Tâm Hồn Giác Quý Rộng Mở Tâm Hồn Trần Thị Huyền Rộng Mở Tâm Hồn Chanhniem Forever Rộng Mở Tâm Hồn NGUYỄN TRỌNG TÀI Rộng Mở Tâm Hồn KỲ Rộng Mở Tâm Hồn Dương Ngọc Cường Rộng Mở Tâm Hồn Mr. Device Rộng Mở Tâm Hồn Tri Huynh Rộng Mở Tâm Hồn Thích Nguyên Mạnh Rộng Mở Tâm Hồn Thích Quảng Ba Rộng Mở Tâm Hồn T TH Rộng Mở Tâm Hồn Tam Thien Tam Rộng Mở Tâm Hồn Nguyễn Sĩ Long Rộng Mở Tâm Hồn caokiem Rộng Mở Tâm Hồn hoangquycong Rộng Mở Tâm Hồn Lãn Tử Rộng Mở Tâm Hồn Ton That Nguyen Rộng Mở Tâm Hồn ngtieudao Rộng Mở Tâm Hồn Lê Quốc Việt Rộng Mở Tâm Hồn Du Miên Rộng Mở Tâm Hồn Quang-Tu Vu Rộng Mở Tâm Hồn phamthanh210 Rộng Mở Tâm Hồn An Khang 63 Rộng Mở Tâm Hồn zeus7777 Rộng Mở Tâm Hồn Trương Ngọc Trân Rộng Mở Tâm Hồn Diệu Tiến ... ...

... ...