Không biết trời núi Kim Sơn bên ấy dạo này ra sao? Buổi sáng mây trời 
		chắc vẫn còn về che phủ rừng thông cao. Tôi về bên này được mấy hôm lại 
		cứ nhớ về bên ấy. Mà cuộc đời bao giờ cũng vậy, hết nghĩ bên này rồi lại 
		nhớ bên kia.
		Trời bên này đã thật sự vào thu rồi đó! Buổi chiều, con đường về nhà hai 
		bên rừng có ngàn lá đổi sang màu trái chín, đẹp kỳ diệu. Vào ngày mưa có 
		những chiếc lá ướt vàng, tím, đỏ... phủ ngập lối đi. Trời bên này vào 
		thu lạnh lắm, nhưng không biết đã lạnh bằng bên ấy chưa!
		Rừng thông Kim Sơn cao quá, cao hơn mây. Mà thật ra tôi thấy mình cũng 
		cao hơn mây nữa. Tôi nhớ những buổi sáng tinh mơ, ra đứng ngoài hiên 
		thiền đường nhìn mây ngàn từ ngoài vịnh kéo vào. Mây bềnh bồng phủ kín 
		cả núi rừng, che khuất thành phố nhỏ dưới kia. Mây trắng và nhẹ như mơ, 
		như một giấc mộng trong chuyện cổ tích xưa. Tôi đứng yên thật lâu, không 
		làm gì cũng thấy hạnh phúc.
		
Kéo rụng bao nhiêu sao?
		Những ngày ở bên ấy tôi quên hỏi các sư cô, sư chú những gì làm cho họ 
		hạnh phúc. Mà tôi nghĩ, nếu hỏi có lẽ cũng không ai trả lời. Vì làm sao 
		ta có thể bắt giữ được ánh trăng trong lòng bàn tay mình được phải không 
		bạn? Tôi thì nghĩ hạnh phúc là được làm những gì mình thích. Đơn sơ và 
		giản dị thế thôi.
		Tôi thích được đứng thật yên ngoài hiên thiền đường để nhìn mây trắng 
		phủ kín núi rừng. Tôi thích được nghe tiếng chuông báo chúng của chú 
		Quảng Tiến mỗi sáng, mỗi chiều thong thả vọng xa trong không gian. Tôi 
		thích được nhìn một cánh chim nhỏ lơ lững đứng yên giữa trời chiều mênh 
		mông. Tôi thích được nhìn bầu trời đêm của rừng núi lấp lánh ngàn vạn vì 
		tinh tú. Tôi thích được ngồi dưới cội cây già nhìn xuống phố thị xa xôi 
		có trăm ngọn đèn vàng lấp loáng như những châu báu ngọc ngà trong chuyện 
		thần thoại. 
		Tôi thích những bài viết rất thật lòng mình như tâm hồn của cô Thanh 
		Hiền. Tôi thích những buổi sáng đi thiền hành giữa rừng đan mộc, có hàng 
		cây cao trăm tuổi ngước mặt nhìn không thấy ngọn. Tôi thích được lang 
		thang trong những khu rừng già tối âm u thỉnh thoảng có vài vệt nắng như 
		từ thiên đường rọi xuống. Tôi thích được ngồi trong cốc cô Quảng Tâm 
		nghe kể chuyện ngày xưa rồi một lần rời xa phố thị. Tôi thích những con 
		đường thiền hành nhỏ quanh co có chênh vênh ghềnh đá. Tôi thích được nằm 
		xuống ngủ thật yên dưới bầu trời khuya có hàng thông đứng im in bóng 
		trên nền trời đầy sao vang tiếng rừng đêm. 
		Tôi thích được bước qua Tổ đường và ý thức rằng ngàn đời sau người xưa 
		vẫn có mặt trong mỗi bước chân ta đi. Tôi thích được thấy dáng đi hiền 
		lành, giọng nói quen thương của cô Thanh Chơn như một người chị rất 
		thân. Tôi thích được mơ làm chú tiểu của Huyền Không, đêm không ngủ vác 
		sào trèo lên mái chùa rêu phong kéo rụng mấy vì sao. Tôi thích được ngắm 
		những buổi chiều hoàng hôn nắng nhuộm vàng rừng núi. Tôi thích được nhìn 
		ra vịnh biển xa xôi có bọt sóng viền trắng bờ. Tôi thích những bước chân 
		vững chãi và nhẹ như cỏ lá của cô Thanh Ý, bước tới thảnh thơi. 
		Tôi thích được trèo lên những tảng đá nằm thật yên ngủ quên rồi thấy 
		mình là mây trôi vào Phương Vân Am. Tôi thích con đường thiền hành sáng 
		nay có mây kéo vào che kín lối đi. Tôi thích cõi tịnh độ của tôi, của 
		chú Quảng Đạt, nào có khác gì hơn bây giờ và ở đây đâu? Tôi thích những 
		ngày có mây mưa trôi ngang qua tàn lá của rừng già, chợt hóa thân thành 
		ngàn giọt nước mát rơi rụng xuống ướt vai. Tôi thích ngồi yên trên vách 
		đá buổi trưa nghe tiếng của thinh lặng rơi trong không trung. Tôi thích 
		đặt chân trên con đường thiền hành thật êm lót bằng lá đan mộc nhỏ như 
		lá me. Tôi thích những đóa hoa rừng màu vàng, tím mọc hai bên đường giữa 
		mùa đông. Tôi thích hóa thành mây bay ra biển rồi trở về làm tươi mát 
		núi rừng. Tôi thích được ngồi uống trà với chú Quảng Trí, cuộc đời cũng 
		có lúc ấm như những ngày mưa mùa đông qua núi vậy. 
		Tôi thích nhìn những bước chân của Sư Ông thật yên trên con đường nhỏ về 
		Phương Vân Am. Tôi thích được nghe những câu chuyện về tấm lòng của Sư 
		Phụ, bao dung và độ lượng, sẵn sàng nhận lãnh hết mọi khổ đau của kẻ 
		khác. Tôi thích nét uy nghi của những vị xuất gia, làm bóng mát hạnh 
		phúc cho cuộc đời. Tôi thích được ngắm một con chim xanh thật lạ về đậu 
		trên tảng đá dưới một cội cây già. Tôi thích những hôm có vài áng mây 
		trắng về ngủ yên trên mặt biển. Tôi thích được thấy lại mình ngày xưa 
		trong bé Nhật Siêu ngồi im lặng ngước lên nhìn Phật trong thiền đường. 
		Tôi thích được nhìn bình minh mọc trên biển, hoàng hôn về trên núi.
		
		Đồi núi tu viện chập chùng rừng thông xanh ngàn năm không thay màu lá.
		Đó, bạn thấy không, cũng chỉ là đơn sơ thế thôi. Hạnh phúc lớn làm bằng 
		những hạnh phúc nhỏ. Chúng tuy mỏng manh và vô thường đấy, nhưng chúng 
		có thật và có mặt khắp nơi chung quanh ta. Tôi nhớ Ramakrisna có nói: 
		“Ta không thấy những vì sao trên trời vào ban ngày, nhưng điều ấy đâu có 
		nghĩa là bầu trời không có sao!” Tôi biết, hạnh phúc không phải là giấc 
		mơ và giấc mơ chưa phải là hạnh phúc, phải không bạn?
		Ngồi cho thật yên
		Sáng nay thức dậy, tôi đi nấu một ấm trà nóng. Không gian lạnh của trời 
		thu làm tôi thấy nhớ về bên ấy. Nơi đây là giữa phố thị nên chuyện muộn 
		phiền cũng là thường thôi. Mà cũng nhờ những muộn phiền tôi lại thấy quý 
		những hạnh phúc nhỏ và đơn sơ bên ấy. Đôi khi chúng ta không tìm thấy 
		hạnh phúc vì ta thu thập nhiều quá, bận rộn quá, mà không nhìn được cái 
		đẹp của rừng thu, của buổi sáng sương mù... 
		Những hôm sống bên ấy tôi có thực tập hơi thở và bước chân. Có những 
		ngày tôi thấy hơi thở mình nhẹ như mây. Bạn đừng cười nhé, bên ấy tôi 
		thấy gì cũng là mây, và bước chân tôi cũng được vững như con đường thiền 
		hành sáng nay. Có một buổi sáng tôi ngồi yên thật lâu ngoài hiên nhìn 
		xuống mây dưới núi. Các sư chú bảo tôi những hôm trời lạnh, mây từ biển 
		kéo vào phủ kín rừng núi. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi thấy mây hiện 
		hình. Mây không từ đâu kéo đến hết, mây chỉ hiển lộ ra giữa lưng chừng 
		trời che kín không gian.
		Tôi nhớ có ai đó nói hạnh phúc không phải là một tiến trình đi thu thập 
		thêm mà là xả bỏ bớt đi. Bỏ bớt đi những gì không cần thiết trong cuộc 
		đời ta. Nhưng những gì mới thật sự không cần thiết? Mấy hôm trên tu viện 
		tôi ý thức được rằng hạnh phúc và an lạc của ta không đòi hỏi phải có gì 
		nhiều lắm đâu! Và nhiều khi vì bỏ bớt đi mà ta lại có được nhiều hơn. 
		Tôi nhớ có lần đức Đạt-lai Lạt-ma nói: Nếu ta biết lấy hạnh phúc của 
		người khác làm hạnh phúc của mình thì cơ hội có hạnh phúc của ta sẽ tăng 
		lên vô số kể. Mà thật vậy, nếu tôi có thể làm được việc ấy thì khi sống 
		trong gia đình, hạnh phúc của tôi sẽ được tăng lên những sáu lần; khi 
		sống giữa bạn bè, cơ hội có hạnh phúc của tôi sẽ tăng lên vài chục lần; 
		và khi sống giữa cuộc đời thì hạnh phúc của tôi phải là vô số kể. Nhưng 
		tôi vừa mới nói nếu...
		Hạnh phúc là ngồi cho thật yên, tôi nghĩ vậy. Là đi cho yên, đứng cho 
		yên, thở cho yên... Mà trong giây phút hiện tại này tất cả đều đang thật 
		yên, phải không bạn? Dầu vẫn biết rằng con đường tu tập của mình vẫn có 
		lúc cũng bềnh bồng như mây cỏ ngoài kia...
		Ở bên này tôi không được may mắn có tiếng chuông chánh niệm thường xuyên 
		và lối sống thảnh thơi như bên ấy. Tôi phải “tự lực” nhiều lắm. Có những 
		ngày, mỗi giờ dừng lại cho thật trọn vẹn chừng nửa phút để thở cũng là 
		một công phu lớn! Vì vậy, mỗi khi mình tìm được một tăng thân để nương 
		tựa, để tu tập là một hạnh phúc to tát lắm!
		Tôi thấy dừng lại là một hành động rất mãnh liệt. Đó cũng là một thứ im 
		lặng sấm sét mà Sư Ông hay nhắc đến. Khi xưa học kinh tôi thích câu 
		chuyện của Angulimala. Angulimala là một tên sát nhân, có lần anh đuổi 
		theo định giết đức Phật. Đức Phật tuy bước rất chậm nhưng anh vẫn không 
		tài nào bắt kịp. Cuối cùng Angulimala phải hét lên: “Dừng lại!” Đức Phật 
		nhìn anh đáp: “Ta đã dừng lại từ lâu rồi. Chỉ có anh mới là người chưa 
		dừng lại đó thôi!” Như vậy sự tu tập của ta là để dừng lại, thật sự dừng 
		lại, phải vậy không bạn?
		Về thắp hương thư phòng
		Hôm vào cốc Thầy thấy có một bài thơ thầy treo trên vách, không biết là 
		của ai:
		Việc chùa cũng vừa xong
		Về thắp hương thư phòng
		Ngồi bên làn khói tỏa
		Con thỉnh Phật uống trà.
		Ừ, bên này việc đời tôi cũng vừa xong. Sắp xếp lại mấy quyển sách đang 
		đọc dở dang trên bàn. Lát nữa, tôi sẽ đi dạo ngoài sân tìm nhặt một 
		chiếc lá chín đẹp màu nhất để gửi qua bên ấy tặng các sư cô, sư chú. Núi 
		rừng Kim Sơn mênh mông nhưng làm gì tìm có một chiếc lá đẹp như vầy! Đùa 
		chút thôi, chứ xin cô chú hãy giữ giùm tôi những hạnh phúc bên ấy, lỡ 
		mất đi thì uổng biết mấy! Tôi vẫn nhớ hai đóa hoa quỳnh nở ngoài hiên 
		thiền đường. Những chiếc lá hoa quỳnh trắng như sữa, nhỏ và dài như 
		những ngón tay thon, ở giữa là chiếc nhụy hoa màu thật đỏ.
		Bên này có những ngày trời thu gió mưa về làm rơi rụng lả tả ngàn chiếc 
		lá đủ màu, cam vàng đỏ tím... bay mù không gian ướt. Mùa thu về rồi, 
		ngàn màu sắc trong vũ trụ đang hội tụ về đây chuyển hóa rừng lá. Cây 
		phong bên ngoài cửa sổ giờ đã rụng gần hết lá, màu đỏ ối một gốc cây. 
		Con đường nhỏ tôi đi sáng nay được lót bằng một thảm lá nhiều màu sắc. 
		Tôi sẽ về thắp hương thư phòng, ngồi bên làn khói tỏa, uống trà để ngắm 
		trời thu. Nếu có một lần ghé qua thăm bên ấy, xin bạn nhớ ra trước hiên 
		ngắm mây trời giùm tôi, và vớt một áng mây gửi về bên này cho tôi bạn 
		nhé. Tôi nghĩ những gì tôi viết về trời mây bên ấy có lẽ cũng chưa thật 
		đúng với việc như-là, nhưng chắc bạn cũng hiểu, vì chữ nghĩa văn tự thì 
		bao giờ cũng quẩn quanh đến vậy... Nhớ gửi lời thăm hết tất cả giùm tôi 
		bạn nhé.