Mới đó mà hàng mai trước ngõ nhà tôi đã lún phún nụ xanh mơn mởn. Những 
		cành khẳng khiu, gầy guộc giờ đây như được tiếp thêm sức sống, kiêu hãnh 
		thách thức cơn gió chiều se lạnh của những ngày cuối đông. Chỉ mấy ngày 
		nữa thôi, trên những cành này sẽ phủ đầy nụ mai xanh vàng mũm mĩm, chen 
		với những lá non mượt mà, tươi tắn, và rồi sẽ lác đác nở ra những cánh 
		mai vàng. Hoa mai năm nay có vẻ như hơi sớm, nên đến ngày đầu năm mới 
		chắc hẳn sẽ vàng tươi cả cành.
	  Những tờ lịch của năm cũ còn chưa rơi hết và xuân chỉ đang đến gần, 
		nhưng mọi thứ vào lúc này đều có vẻ như đã thấm đẫm ý xuân. Gió vẫn còn 
		se lạnh, nhưng có hơi xuân nên người đã cảm thấy ấm áp hơn. Bầu trời vẫn 
		dày mây và lác đác đó đây những mảng màu xám xịt, nhưng có hơi xuân nên 
		đã lộ ra từng khoảnh nhỏ xanh biếc và trong vắt. Và chỉ mới sáng nay 
		thôi, những tia nắng xuân đầu tiên đã vội vàng đến sớm, như không cưỡng 
		lại được những lời rủ rê của muôn vạn chồi lá non xanh.
	  Mà nắng xuân với lá non xanh quả thật như đã có duyên nợ đằm thắm hẹn hò 
		từ bao đời trước! Dù rằng lá vẫn xanh tươi qua bốn mùa mưa nắng, nhưng 
		chẳng bao giờ chồi lá non xanh lại nô nức rủ nhau xuất hiện thật nhiều 
		như lúc đón nắng xuân về. Và cho dù nắng vẫn bốn mùa làm thắm lá cây 
		xanh, nhưng chẳng bao giờ nắng lại dịu dàng và ấm áp, tình tứ như trong 
		những ngày đầu xuân mới! Khi ngắm nhìn những cành cây phủ đầy lá xanh 
		non nằm phơi hớn hở dưới tia nắng ấm đầu xuân thì không ai có thể biết 
		được đó là màu nắng hay màu lá!
	  Bức màn bí mật che giấu những điều kỳ diệu của thiên nhiên đang được 
		khoa học vén dần lên. Ngày nay, người ta đã biết rằng nắng với lá không 
		chỉ là quen biết tình cờ do duyên nợ đưa đẩy, mà chúng quả thật có một 
		mối tương quan gắn bó thiết thực hơn nhiều. Hàng triệu chiếc lá xanh sẽ 
		không còn xanh nữa nếu như không có nắng, vì chính quá trình quang hợp 
		đã giúp tạo ra diệp lục tố có màu xanh của lá. Và những tia nắng dịu 
		dàng ấm áp kia sẽ trở nên gay gắt, nóng bỏng nếu như trên mặt đất này 
		không còn nữa những chiếc lá non xanh. 
	  Từng phút từng giây trôi qua, vô số những chiếc lá xanh cứ cần mẫn uống 
		lấy từng giọt nắng để làm ra cho đời những hoa thơm, trái ngọt... và 
		cũng đồng thời làm dịu đi sức nóng chói chang mà ông mặt trời ngày ngày 
		gửi xuống mặt đất này. Nắng nuôi dưỡng từng chiếc lá bằng hơi nóng của 
		mình. Lá giúp nắng dịu bớt đi sức nóng chói chang để có thể làm bạn với 
		con người. Không có lá, chắc hẳn người ta sẽ căm ghét nắng và không cho 
		nắng đến gần ve vuốt, như những tia nắng cháy bỏng lạc đường chiếu xuống 
		sa mạc hoang vu kia chẳng hạn... Mà không có nắng thì lá sẽ trở thành vô 
		dụng vì không thể tạo ra được dòng nhựa sống để nuôi cây!
	  Ngày xưa, con người thật sự không biết gì về những điều như thế. Chỉ 
		thấy nắng và lá hẹn hò nhau mỗi năm vào mùa xuân, và khi chúng gặp nhau 
		thì niềm vui ấm áp ấy lan tỏa đến cho cả con người. Người ta ngắm nhìn 
		hoa nở và lá xanh, nắng ấm để biết xuân đang về, như những câu thơ đơn 
		sơ mà gợi cảm của một vị thiền sư thi sĩ đời Trần: 
	  Tuế vãn sơn trung vô lịch nhật,
	  Cúc hoa khai xứ tức trùng dương.
	  (Cúc hoa - Thiền sư Huyền Quang)
	   Tạm dịch:
	  Năm hết giữa núi rừng không lịch,
	  Đến tiết trùng dương cúc nở hoa.
	  Thật dung dị và thanh thoát biết bao cuộc sống giữa núi rừng hoang vu 
		yên vắng, cho đến một tấm lịch để theo dõi ngày tháng mà thiền sư cũng 
		không cần đến, vì thiên nhiên tự nó đã luôn chuyển mình theo đúng với 
		mỗi mùa, mỗi tiết. Hoa cúc vàng nở rộ là lời nhắn gửi của thiên nhiên 
		báo cho người biết tiết trùng dương đã đến! 
	  Tiết trùng dương (hay trùng cửu) nhằm vào ngày mùng 9 tháng 9. Vẫn còn 
		xấp xỉ 4 tháng nữa mới đến xuân mà nhà thơ đã bâng khuâng nghĩ đến 
		chuyện năm tàn tháng tận, cho nên cái háo hức đón xuân về hẳn cũng đã 
		bắt đầu từ đó... Chúng ta ngày nay bon chen tất bật đến tận chiều 30 
		Tết, cũng không biết làm ra vô số những của cải vật chất như thế mà cuộc 
		sống có được gì hơn so với người xưa chăng?
	  Người xưa không hiểu rõ về thiên nhiên như chúng ta ngày nay, không biết 
		là bằng cách nào mà cuộc sống luôn tốt đẹp nhờ có thiên nhiên, nhưng họ 
		cảm nhận được điều đó, tin chắc vào điều đó. Vì thế, họ sống giữa thiên 
		nhiên, gần gũi, thân thiết với thiên nhiên mà không phá hoại, không làm 
		cạn kiệt sức sống của thiên nhiên. 
	  Con người ngày nay hiểu rõ cặn kẽ về những lợi ích của thiên nhiên cũng 
		như tác hại của sự tàn phá môi trường thiên nhiên. Chúng ta biết là 
		ngoài việc mang đến cho ta những hoa thơm trái ngọt, thiên nhiên còn 
		giúp ta có được bầu không khí trong lành để hít thở mỗi ngày, giúp ta 
		ngăn ngừa được những thiên tai tàn khốc như bão lụt, hạn hán... Nhưng 
		chúng ta lại không thể sống chung hòa bình với thiên nhiên! Chúng ta 
		phát triển đến đâu thì phá hoại môi trường thiên nhiên đến đó... Thậm 
		chí chúng ta còn khai thác cạn kiệt cả môi trường thiên nhiên ở những 
		nơi xa xôi, chỉ cần để thu được những món lợi kếch sù ngay trước mắt mà 
		không nghĩ gì đến những tai họa thảm khốc đang chực chờ ập xuống cho 
		nhiều thế hệ sắp đến...
	  Hy vọng là những sai lầm này đang được sửa đổi. Những năm gần đây, con 
		người trên hành tinh này đã chịu trừng phạt quá nhiều vì những sai lầm 
		này. Chúng ta đã nhận ra và đang từng bước cố gắng sửa sai, nhưng không 
		phải là đã hết những kẻ tham lam phá hoại. 
	  Nạn phá rừng đang hoành hành ở nhiều nơi, trong khi nhiều người lười 
		nhác không muốn trồng cây gây rừng, vì còn có biết bao công việc khác 
		hấp dẫn hơn và kiếm được nhiều tiền hơn... Các nhà máy của thời hiện đại 
		vẫn liên tục thải ra những thứ... không hiện đại. Một lần ghé thăm Thiền 
		viện Viên Chiếu, tôi đã ngửi được mùi của nhà máy chế biến bột ngọt 
		Vedan nằm cách đó khoảng hơn 5 cây số... Tất nhiên là cũng chẳng dễ chịu 
		chút nào! Báo chí đưa tin về làng ung thư, chúng ta ai nấy đều rùng mình 
		khiếp sợ. Nhưng sự khiếp sợ đó có lẽ cũng chẳng thể làm cho mọi thứ chấm 
		dứt!
	  Từ nhiều ngàn năm qua, những tia nắng xuân ấm áp vẫn luôn đúng hẹn trở 
		về, cho dù mỗi năm những người tình lá non xanh của chúng trên hành tinh 
		này đang dần thưa vắng hơn, và con người cũng đã đón xuân theo những 
		cách khác hơn ngày trước. Chẳng mấy ai còn có thời gian và sự điềm tĩnh 
		đủ để ngồi lặng lẽ suốt đêm bên chậu hoa chờ xem hoa nở. Cũng chẳng mấy 
		ai còn có thể lắng lòng nghe được tiếng chuyển mình thầm lặng mà rạo rực 
		của thiên nhiên vạn vật lúc giao mùa. Nhưng may thay, cái ấm áp và dịu 
		dàng của những tia nắng mới bên thềm xuân vẫn còn là một trong số những 
		quà tặng hiếm hoi của thiên nhiên mà hầu hết chúng ta đều trân trọng!