Chúng ta không làm gì được với quá khứ, và cũng không có khả năng nắm chắc tương lai, nhưng chúng ta có trọn quyền hành động trong hiện tại.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Tôi không hóa giải các bất ổn mà hóa giải cách suy nghĩ của mình. Sau đó, các bất ổn sẽ tự chúng được hóa giải.
(I do not fix problems. I fix my thinking. Then problems fix themselves.)Louise Hay
Kẻ ngu dầu trọn đời được thân cận bậc hiền trí cũng không hiểu lý pháp, như muỗng với vị canh.Kinh Pháp Cú - Kệ số 64
Rời bỏ uế trược, khéo nghiêm trì giới luật, sống khắc kỷ và chân thật, người như thế mới xứng đáng mặc áo cà-sa.Kinh Pháp cú (Kệ số 10)
Không thể dùng vũ lực để duy trì hòa bình, chỉ có thể đạt đến hòa bình bằng vào sự hiểu biết.
(Peace cannot be kept by force; it can only be achieved by understanding.)Albert Einstein
Nhẫn nhục có nhiều sức mạnh vì chẳng mang lòng hung dữ, lại thêm được an lành, khỏe mạnh.Kinh Bốn mươi hai chương
Hương hoa thơm chỉ bay theo chiều gió, tiếng thơm người hiền lan tỏa khắp nơi nơi.
Kinh Pháp cú (Kệ số 54)
Hãy lắng nghe trước khi nói. Hãy suy ngẫm trước khi viết. Hãy kiếm tiền trước khi tiêu pha. Hãy dành dụm trước khi nghỉ hưu. Hãy khảo sát trước khi đầu tư. Hãy chờ đợi trước khi phê phán. Hãy tha thứ trước khi cầu nguyện. Hãy cố gắng trước khi bỏ cuộc. Và hãy cho đi trước khi từ giã cuộc đời này. (Before you speak, listen. Before you write, think. Before you spend, earn. Before you retire, save. Before you invest, investigate. Before you critisize, wait. Before you pray, forgive. Before you quit, try. Before you die, give. )Sưu tầm
Với kẻ kiên trì thì không có gì là khó, như dòng nước chảy mãi cũng làm mòn tảng đá.Kinh Lời dạy cuối cùng
Yếu tố của thành công là cho dù đi từ thất bại này sang thất bại khác vẫn không đánh mất sự nhiệt tình.
(Success consists of going from failure to failure without loss of enthusiasm.)Winston Churchill
Một số người mang lại niềm vui cho bất cứ nơi nào họ đến, một số người khác tạo ra niềm vui khi họ rời đi.
(Some cause happiness wherever they go; others whenever they go.)Oscar Wilde
Lúc ấy, Phật ở gần thành Xá-vệ, trong vườn Kỳ thọ Cấp Cô Độc. Về phía
Nam, có một xứ tên là Kim Địa. Vua xứ ấy tên là Kế-tân. Hoàng hậu của
vua thọ thai vừa sinh được một hoàng nam, cốt cách mạnh mẽ, khí lực hơn
người, đặt tên là Kế-tân-ninh. Trong ngày sinh thái tử, lại có mười tám
ngàn quan thuộc của vua cũng đồng thời sinh ra mười tám ngàn đứa bé trai
sức lực mạnh bạo.
Thái tử dần dần khôn lớn. Đến khi vua băng hà, thái tử lên nối ngôi,
liền gọi mười tám ngàn người con trai của các quan thuộc cùng sinh một
ngày với mình ra phong cho làm đại thần, cùng chăm lo việc nước.
Một hôm, vua đi săn bắn dạo chơi, có quần thần đều theo hộ vệ, hỏi quần
thần rằng: “Ta sinh ra khí lực hơn người, ở thế gian này liệu có ai có
sức mạnh hơn ta chăng?”
Bấy giờ có người khách buôn thời hay đi xa, nhân lúc ấy cũng tháp tùng
trong đoàn của vua, mới tâu lên rằng: “Dưới vùng trung đô có vị vua tên
là Ba-tư-nặc, sức khỏe hơn người. So với đại vương đây, vua ấy có thể
hơn xa nhiều lắm.”
Vua nghe lời nói của người khách buôn nổi giận, trong lòng bực tức không
yên, liền sai sứ đến nói với vua Ba-tư-nặc rằng: “Trong vòng bảy ngày,
phải mang theo các quan thuộc tùy tùng đến ra mắt ta. Nếu không, ta sẽ
đến đó giết sạch cả năm họ thân tộc của nhà vua.”
Vua Ba-tư-nặc tiếp sứ rồi, vô cùng lo lắng, chưa biết vua kia sức lực
thế nào mà đe dọa hung bạo đến thế. Trong lòng chưa quyết định được là
có nên nghe theo lời ấy hay không, vua Ba-tư-nặc liền đến chỗ Phật mà
thưa hỏi. Phật dạy rằng: “Ngươi chớ nên lo lắng. Hãy về nói với sứ giả
ấy rằng: Tôi đây chỉ là vua nhỏ, còn có vị vua lớn hơn ở tại Kỳ Hoàn,
ông nên đến đó mà truyền lệnh của vua ông.”
Sứ giả của vua Kế-tân-ninh nghe vậy liền thẳng đến Kỳ Hoàn. Khi ấy, đức
Phật hóa hiện thành một vị Chuyển Luân Thánh Vương, sai Đại
Mục-kiền-liên hóa hiện trùng trùng binh tướng, cờ xí nghiêm mật, đóng
quanh Kỳ Hoàn. Trong điện lớn, Chuyển Luân Thánh Vương ngự trên ngôi cao
chót vót, có quần thần xếp hai hàng dài đứng hầu, oai nghiêm tột bực.
Vị sứ giả nhìn thấy quang cảnh Kỳ Hoàn như vậy rồi, liền toát mồ hôi
trán, trong lòng run sợ, kinh khiếp, tự nghĩ rằng: “Vua ta tự dưng rước
họa vào thân rồi!” Bất đắc dĩ đã vào đến điện ngọc, phải dâng thư của
vua Kế-tân-ninh lên.
Chuyển Luân Thánh Vương nhận thư rồi, chẳng thèm xem đến, ném xuống chân
mà đạp lên, bảo sứ giả rằng: “Ta lên ngôi đại vương, quản lãnh bốn
phương. Nay ngươi phải nhanh chóng mà về truyền lại lời ta với chủ
ngươi. Ngay trong ngày nhận được tin này, phải gấp rút lên đường đến ra
mắt ta, không được chậm trễ. Khi lệnh ta truyền đến, nếu đang nằm phải
mau ngồi dậy, nếu đang ngồi phải mau đứng dậy, nếu đang đứng phải tức
khắc lên đường. Ta hạn cho chỉ trong bảy ngày, vua tôi và triều thần đều
phải đến đây triều bái. Nếu trái lời ta, đừng mong xá tội.”
Sứ giả trở về, như thật trình bày, truyền đạt đúng lời đã nghe. Vua
Kế-tân-ninh nghe rồi hoảng sợ, trong lòng vô cùng hối hận, tự trách lấy
mình, liền triệu tập quần thần ba mươi sáu ngàn người, tức tốc lên đường
triều bái. Trên đường đi, lòng cũng chưa yên, sai sứ hỏa tốc đi trước,
tâu lên vua Chuyển Luân rằng: “Vua Kế-tân-ninh đã đến triều kiến, cả
thảy ba mươi sáu ngàn người đi theo, có nên vào cả chăng?” Vua Chuyển
Luân bảo: “Cho vào một nửa.” Sứ giả về báo lại, vua Kế-tân-ninh liền dẫn
mười tám ngàn người gấp rút mà đi.
Lễ triều bái xong, vua Kế-tân-ninh trộm nhìn lên rồi nghĩ rằng: “Vị đại
vương này, hình dung tuy là oai nghiêm như vậy, nhưng sức mạnh chưa hẳn
đã hơn ta.” Vua Chuyển Luân biết ý nghĩ ấy, sai người mang đến một cây
cung lớn trao cho vua Kế-tân-ninh. Vua cố hết sức chẳng thể nào giương
cung lên nổi.
Khi ấy, vua Chuyển Luân sai mang cung đến, ngài chỉ dùng một ngón tay mà
kéo dây cung ra. Tiếp đó, ngài lắp tên vào mà bắn. Nơi đầu những mũi tên
bay ra liền hóa hiện hoa sen báu, mỗi đóa hoa có một vị hóa Phật ngồi
trên, phóng ra ánh hào quang sáng chói, soi khắp cùng các cõi thế giới,
khiến cho hết thảy chúng sanh đều được lợi lạc.
Khi những hào quang của các vị hóa Phật chiếu ra, chư thiên tiếp nhận
liền chứng đắc đạo quả; những chúng sanh trong hỏa ngục liền được mát
mẻ; những chúng sanh thọ thân ngạ quỷ đói khát liền được no đủ; những
chúng sanh đọa làm thân súc sanh liền thoát được những đau đớn nặng nề;
những chúng sanh tham dục, sân nhuế, ngu si, phiền não, đều được điều
phục, sinh lòng kính tín nơi pháp Phật.
Bấy giờ, vua Kế-tân-ninh thấy những sự hóa hiện như vậy, liền quỳ lạy
vua Chuyển Luân, tâm ý được điều phục. Khi ấy, vua Chuyển Luân mới hiện
lại nguyên hình Như Lai Thế Tôn, có tứ chúng hầu quanh. Phật liền vì vua
Kế-tân-ninh và mười tám ngàn người theo hầu khai diễn thuyết pháp. Tất
cả nghe rồi đều thấy tâm ý khai mở, đắc quả Tu-đà-hoàn, liền lễ Phật mà
cầu xuất gia. Phật nói: “Lành thay đó, tỳ-kheo!” Tức thì, râu tóc tự
nhiên rụng sạch, áo cà-sa hiện ra nơi thân, thành những vị tỳ-kheo oai
nghi đầy đủ. Chuyên cần tu tập, chẳng bao lâu đều đắc quả A-La-hán, đủ
Ba trí sáng, Sáu phép thần thông, Tám môn giải thoát, khắp cõi trời
người ai gặp cũng đều kính trọng, ngưỡng mộ.
Bấy giờ, ngài A-nan thưa hỏi Phật rằng: “Bạch Thế Tôn! Chẳng hay vua
Kế-tân-ninh và các vị tỳ-kheo này trước đây đã tạo được những thiện
nghiệp gì mà nay đều được sinh trong nhà quyền thế, có sức mạnh hơn
người, lại được gặp Phật, xuất gia đắc đạo?”
Phật bảo A-nan và chư tỳ-kheo: “Các ngươi hãy chú tâm lắng nghe, ta sẽ
vì các ngươi mà phân biệt giảng nói. Về thuở quá khứ, xứ Ba-la-nại có vị
Phật ra đời hiệu là Tỳ-bà-thi, cùng chư tỳ-kheo đi giáo hóa nhiều nơi,
đến một nước tên là Bảo Điện.
“Vua nước ấy tên là Bàn-đầu-mạt-đế, nghe có Phật đến thì vui mừng hớn
hở, cùng với quần thần mười tám ngàn người ra khỏi thành mà nghinh đón.
Vua lễ Phật rồi thưa thỉnh xin được cúng dường Phật và chư tỳ-kheo trong
ba tháng. Phật nhận lời.
“Qua ba tháng cúng dường rồi, Phật vì vua với quần thần mà thuyết pháp.
Nghe pháp xong rồi, trong lòng vui mừng, cùng nhau lập nguyện rằng: ‘Nhờ
công đức cúng dường hôm nay, nguyện trong đời vị lai mười tám ngàn người
chúng tôi cùng với đại vương đây được sinh ra ở cùng một nơi, lại trong
cùng một ngày.’
“Do công đức cúng dường và nguyện lực ấy, trải qua vô số kiếp đều không
đọa vào các nẻo dữ, trong cõi trời người đều được sinh ra cùng một chỗ,
lại cùng một ngày với nhau, cùng hưởng những điều khoái lạc, vui
thú. Cho đến ngày nay gặp Phật, xuất gia đắc đạo.”
Phật lại dạy rằng: “Vua Bàn-đầu-mạt-đế thuở ấy, nay là vua Kế-tân-ninh.
Quần thần ngày ấy, nay là mười tám ngàn vị tỳ-kheo đó.”
Các vị tỳ-kheo nghe Phật thuyết nhân duyên này xong thảy đều vui mừng
tin nhận.
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.85 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đang online: Viên Hiếu Thành Huệ Lộc 1959 Bữu Phước Chúc Huy Minh Pháp Tự minh hung thich Diệu Âm Phúc Thành Phan Huy Triều Phạm Thiên Trương Quang Quý Johny Dinhvinh1964 Pascal Bui Vạn Phúc Giác Quý Trần Thị Huyền Chanhniem Forever NGUYỄN TRỌNG TÀI KỲ Dương Ngọc Cường Mr. Device Tri Huynh Thích Nguyên Mạnh Thích Quảng Ba T TH Tam Thien Tam Nguyễn Sĩ Long caokiem hoangquycong Lãn Tử Ton That Nguyen ngtieudao Lê Quốc Việt Du Miên Quang-Tu Vu phamthanh210 An Khang 63 zeus7777 Trương Ngọc Trân Diệu Tiến ... ...