Để chế ngự bản thân, ta sử dụng khối óc; để chế ngự người khác, hãy sử dụng trái tim.
(To handle yourself, use your head; to handle others, use your heart. )Donald A. Laird
Khi thời gian qua đi, bạn sẽ hối tiếc về những gì chưa làm hơn là những gì đã làm.Sưu tầm
Hãy đặt hết tâm ý vào ngay cả những việc làm nhỏ nhặt nhất của bạn. Đó là bí quyết để thành công.
(Put your heart, mind, and soul into even your smallest acts. This is the secret of success.)Swami Sivananda
Do ái sinh sầu ưu,do ái sinh sợ hãi; ai thoát khỏi tham ái, không sầu, đâu sợ hãi?Kinh Pháp Cú (Kệ số 212)
Chúng ta không có khả năng giúp đỡ tất cả mọi người, nhưng mỗi người trong chúng ta đều có thể giúp đỡ một ai đó.
(We can't help everyone, but everyone can help someone.)Ronald Reagan
Những người hay khuyên dạy, ngăn người khác làm ác, được người hiền kính yêu, bị kẻ ác không thích.Kinh Pháp cú (Kệ số 77)
Tinh cần giữa phóng dật, tỉnh thức giữa quần mê. Người trí như ngựa phi, bỏ sau con ngựa hènKinh Pháp cú (Kệ số 29)
Người nhiều lòng tham giống như cầm đuốc đi ngược gió, thế nào cũng bị lửa táp vào tay.
Kinh Bốn mươi hai chương
Ta như thầy thuốc, biết bệnh cho thuốc. Người bệnh chịu uống thuốc ấy hay không, chẳng phải lỗi thầy thuốc. Lại cũng như người khéo chỉ đường, chỉ cho mọi người con đường tốt. Nghe rồi mà chẳng đi theo, thật chẳng phải lỗi người chỉ đường.Kinh Lời dạy cuối cùng
Thành công là khi bạn đứng dậy nhiều hơn số lần vấp ngã.
(Success is falling nine times and getting up ten.)Jon Bon Jovi
Một người trở nên ích kỷ không phải vì chạy theo lợi ích riêng, mà chỉ vì không quan tâm đến những người quanh mình.
(A man is called selfish not for pursuing his own good, but for neglecting his neighbor's.)Richard Whately
Trời năm nay mùa lạ. Có những ngày mưa nhiều hơn những ngày nắng. Trọn
tuần rồi, ngày nào chiều cũng mưa. Sáng hôm nay trời đẹp, tôi pha một ấm
trà thơm, ra sau nhà ngồi dưới nắng và lá. Bạn biết không, cây quỳnh sau
nhà cũng vừa mới nở mấy đóa, nụ vẫn còn nhiều. Trà ở đây là của Thầy
cho, của người ta mang sang từ quê nhà. Tôi chưa uống nhưng thấy hương
vị có vẻ cũng thơm và ngon lắm.
Buổi sáng nay trời thật mát, có nắng và gió. Trên cao ngàn đốm nắng lẩn
nấp, nhảy múa với những tờ lá xanh.
Nơi tôi đến có một bờ hồ rộng, có những loài chim lạ thỉnh thoảng bay
ngang qua đây, duỗi cánh ghé lại nghỉ bên những bờ lau sậy. Những giờ
rảnh tôi thường ra đây ngồi. Mặt hồ rộng mở lớn thêm không gian và bầu
trời. Những ngày im gió, mặt hồ yên như một tấm gương lớn, phản chiếu
mây trên cao, rừng xanh bên bờ. Một buổi chiều ngồi yên bên hồ, cuộc đời
chợt thấy lớn.
Hạnh phúc là đi tìm?
Trước một không gian đẹp, một hạnh phúc, chúng ta ngồi yên được bao lâu
bạn nhỉ? Tôi đã thường có thói quen đi tìm hạnh phúc. Hạnh phúc mình
tưởng lúc nào cũng phải có mặt ở một nơi khác. Nơi đây có thể là hạnh
phúc, là an ổn đó, nhưng chưa phải là cái mà mình muốn.
Những ngày xưa tôi vẫn mơ mình được làm mây thong dong trên núi, bay
ngang qua những đại dương lớn. Tôi mơ được làm những dòng nước trong
mát, chảy róc rách êm trên một lòng suối có những viên sỏi nhỏ; tôi mơ
làm những tảng đá cổ ngủ yên trên đỉnh núi cao khuất trong mây... Hạnh
phúc tôi nằm xa xôi trong những giấc mơ ấy. Nhưng có một lần ngồi thật
yên, tôi chợt hiểu rằng, có bao giờ mình lại không là mây đâu, có ai bảo
ta không thể là những dòng suối trong, là những tảng đá xưa trên núi
vắng? Vì cuộc đời là thay đổi, là sinh diệt, chúng ta có bao giờ không
là mây, là mưa, là nắng, là lá, là của nhau đâu, phải không bạn?
Mấy tuần trước tôi có đi tham dự một khóa tu. Trời tháng sáu của Vermont
lạnh như mùa thu. Mỗi khi đi ra ngoài tôi phải khoác thêm một chiếc áo
ấm. Nơi đây những ngày mưa nắng bất thường như những áng mây kéo vào từ
biển hồ. Những hạt mưa cuối tháng năm làm ấm những giọt nắng đầu tháng
sáu. Khuôn viên trường đại học St. Micheal yên lành và thẳng tắp. Những
giờ không làm gì tôi thường tìm vào thư viện, nơi đây sách vở im lặng
với bàn ghế. Tôi ngồi yên nhìn những hạt mưa nhỏ bên ngoài khung cửa sổ
lớn, bay trong nắng sớm. Ở đây, tôi cảm thấy mỗi người như một trang
kinh, phơi rộng trên bàn viết.
Buổi sáng nay trời St. Micheal đẹp, tôi muốn được đi cùng bạn trên con
đường nhỏ dẫn đến giáo đường. Thử một lần thôi, ta chỉ đi mà không cần
phải tìm kiếm một cái gì hết, cho dù đó có là một hạnh phúc. Những bước
chân của ta đi trên những trang kinh, giữa những dòng kệ, đi trong hơi
thở của sự sống... Thử một lần thôi, ta hãy bước đi cho yên, để cho hạnh
phúc về đây đi tìm ta, cho đủ vừa bạn nhé! Tôi nghe tiếng chuông giáo
đường thánh thót đổ trên những nóc nhà cao, trên con đường nhỏ tôi đi.
An trú trong hiện tại
Trong những khóa tu ta thường nghe nói nhiều về việc an trú trong giờ
phút hiện tại. Nhưng bạn nghĩ sao? Đó có thể là một hiện thực không? Ta
có thể nào thật sự có hạnh phúc trong giờ phút hiện tại này không? Hay
đó chỉ là một việc không tưởng và không thật. Tôi có thể ngồi yên nơi
đây, hoặc đặt những bước chân thảnh thơi trên một con đường đất đẹp bên
hồ nước trong, có hoa vàng và nắng ấm. Nhưng liệu tôi có thể ngồi yên
trong một phòng cấp cứu chờ nghe tin một người thân không? Tôi có thể
mỉm cười an lạc khi nghe tiếng chuông điện thoại reo giữa đêm khuya
không? Cuộc sống có những bất an không ngờ, không ai biết, thế thì hiện
tại này ta có thể nào thật sự là an ổn không?
Nhưng thôi, chúng ta cũng không vội đi tìm câu trả lời làm gì. Vì ta đã
nói là mình sẽ thôi đi tìm kiếm rồi mà! Ta hãy ngồi xuống đây uống tách
trà thơm buổi sáng nay. Trà thơm này là của Thầy gửi tặng đó. Tách trà
sáng nay có ánh nắng ban mai, nó chứa cả trời mây. Uống trà là một nghệ
thuật đó bạn. Cũng như hái trà và pha trà, đây là một nghệ thuật đòi hỏi
nhiều công phu. Uống trà là một lễ nghi cần sự có mặt hoàn toàn của ta.
Ta ngồi cho thật yên, cho thật vững chãi, với chén trà nâng trong hai
tay, cho thật tròn đầy. Nếu ta có thể thật sự tiếp xúc được với tách trà
trước mặt, thì ta cũng sẽ có khả năng sống trọn vẹn trong giờ phút này.
Vì sự sống trăm năm của ta nào có nằm bên ngoài những việc làm hằng ngày
của mình đâu? Ta có thể tập sống với hiện tại khi ngồi trên xe điện
ngầm, khi xuống xe đi vào sở làm, khi quét lá ngoài sân, khi bửa củi,
gánh nước...
Có người nói rằng, đôi khi hiện tại đầy những khổ đau, làm sao ta có thể
an trú trong hiện tại được? Mà có thật vậy không bạn? Nhưng nếu ta không
an trú trong bây giờ và ở đây thì ta sẽ an trú trong bao giờ và ở đâu?
Nếu ta không có hạnh phúc được trong giờ phút này thì ta sẽ có hạnh phúc
trong giờ phút nào? Và giả sử như giờ phút này không có gì là đau khổ
cả, chỉ là một thực tại bình thường thôi, liệu ta có khả năng trở về an
trú trong hiện tại không? Hay ta lại cũng chỉ sống theo thói quen của
mình, chạy quẩn quanh theo những tập khí, và rồi đổ lỗi cho hoàn cảnh
chung quanh? Vấn đề đâu phải là hiện tại này có khổ đau hay không, phải
không bạn? Vấn đề là ta có thật sự muốn được an lạc hay không.
Muốn an lạc, được an lạc
Ngày xưa có một vị thiền sư viết bốn chữ Nho “Dục an tắc an” trên một
cái chụp đèn đặt trên bàn viết của thầy. “Dục an tắc an” có nghĩa là:
“Nếu anh thực sự muốn được an lạc thì tự khắc anh được an lạc, ngay
trong giờ phút này.” Bốn chữ ấy tuy đơn sơ nhưng tôi thấy nó có một sức
mạnh có thể phá tung được màn lưới khổ đau, sinh tử của ta.
Muốn an lạc thì ta phải tự khắc được an lạc, thật ra việc ấy đối với tôi
bây giờ còn xa vời lắm. Nhưng tôi vẫn xem câu châm ngôn ấy như là một vì
sao bắc đẩu trong sự tu tập của mình. Tôi đâu cần phải đi đến ngôi sao
bắc đẩu, nhưng chắc chắn là tôi muốn đi về phương hướng ấy. Tôi muốn
được an lạc.
Và dầu trong giờ phút hiện tại này cuộc đời có một biến cố gì đi chăng
nữa, tôi nghĩ việc tốt nhất mà ta có thể làm là thật sự có mặt với tình
trạng ấy để đối phó với nó. Thật sự có mặt để tiếp xúc với hoàn cảnh ấy
thôi cũng là đầy đủ lắm rồi, bạn biết không!
Mấy năm trước tôi có dịch quyển “Wherever you go, there you are” ra
tiếng Việt, với tựa là “Nơi ấy cũng là bây giờ và ở đây”. Tôi thích cái
tựa ấy lắm. Nơi đâu ta đến mà chẳng phải là ở đây? Lúc nào ta đang sống
mà không phải là bây giờ ? Nếu ta không sống trong giờ phút hiện tại này
thì ta sẽ sống trong giờ phút nào đây hở bạn? Đó không phải là một câu
hỏi mà là một lời xác định. Tương lai của ta thật ra chính là bây giờ và
ở đây. Nếu ta không ngồi yên được trong giờ phút này thì giờ phút kia
cũng sẽ vậy mà thôi! Có lẽ thực tại ta bi đát là vì đi đâu ta cũng vác
theo những muộn phiền, lo lắng và sợ hãi của chính mình.
Trong khóa tu vừa qua, có hai người bạn hát tặng cho chúng tôi nghe một
khúc nhạc của Trịnh Công Sơn:
Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên.
Nhìn rõ quê hương, ngồi nghĩ lại mình.
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống.
Vì đất nước cần một trái tim...
Câu hát nhẹ nhàng như một lời tâm sự, thấm thía như một buổi chiều vàng
đầy nắng ngoài sân nhà. Đất nước ấy, quê hương ấy cũng là cuộc sống này,
cuộc đời mà ta đang cưu mang. Và trái tim ấy cũng là sự an lạc, vững
vàng của mình trong giờ phút hiện tại. Cuộc đời này còn cần gì hơn là
hạnh phúc trong tim của bạn, trong tim của tôi? Cái mà ta thật sự có thể
chia sẻ cho người chung quanh là niềm hạnh phúc và sự an lạc của mình.
Còn món quà nào quý giá hơn!
Khóm tường vi vẫn nở
Có lẽ tôi sẽ không nhận thấy được cái đẹp của khu rừng nhỏ cạnh nhà nếu
trời đất không có bốn mùa. Có lẽ tôi sẽ không ý thức được rằng mình đang
sống, nếu cuộc đời không vô thường, không thay đổi. Vì có mất mát nên sự
sống mới có thể tồn tại. Như vậy khổ đau cũng là chất liệu của hạnh
phúc, phải không bạn? Nhưng việc ấy không có nghĩa là muốn được hạnh
phúc ta phải đi tìm kiếm khổ đau. Vấn đề là ta không cần phải sợ hãi khổ
đau.
Ngày tháng ở đây tôi chỉ biết tập ngồi cho yên, đi đứng cho vững vàng,
thế thôi. Tôi tập uống chén trà trong hai tay của mình cho thật trọn
vẹn. Chuyện hạnh phúc, khổ đau chắc chắn sẽ có mặt trong cuộc đời của
tôi. Tôi sẽ đem ra hong dưới nắng, chúng sẽ hóa thành mây đi thong dong
vào giữa trời.
Cuộc đời nhiệm mầu, có những ngày nắng và dăm ba ngày mưa. Tôi không
muốn đóng khung, giam giữ sự sống lại bằng cái biết nhỏ nhoi của mình.
Một cái biết khô cứng và tương đối về vấn đề hạnh phúc và khổ đau.
Có lần tôi được nghe đọc một bài thơ:
Sáng nay vừa thức dậy,
Nghe tin em gục ngã,
Nơi chiến trường.
Nhưng trong khu vườn tôi, vô tình
Khóm tường vi vẫn nở thêm một đóa...
Tôi chợt hiểu. Giữa những hoàn cảnh khổ đau, bi đát nhất, cuộc đời này
vẫn đang có những hạnh phúc hiện hữu. Một đóa hoa tường vi vẫn nở bên
tường, dưới hàng giậu xanh tươi. Bạn đừng hỏi tôi về cái đẹp của một đóa
tường vi vừa nở. Tôi không trả lời được đâu. Nhưng cần gì bạn nhỉ...
cuộc đời có biết bao là những đóa tường vi.
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.137 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đang online: Viên Hiếu Thành Huệ Lộc 1959 Bữu Phước Chúc Huy Minh Pháp Tự minh hung thich Diệu Âm Phúc Thành Phan Huy Triều Phạm Thiên Trương Quang Quý Johny Dinhvinh1964 Pascal Bui Vạn Phúc Giác Quý Trần Thị Huyền Chanhniem Forever NGUYỄN TRỌNG TÀI KỲ Dương Ngọc Cường Mr. Device Tri Huynh Thích Nguyên Mạnh Thích Quảng Ba T TH Tam Thien Tam Nguyễn Sĩ Long caokiem hoangquycong Lãn Tử Ton That Nguyen ngtieudao Lê Quốc Việt Du Miên Quang-Tu Vu phamthanh210 An Khang 63 zeus7777 Trương Ngọc Trân Diệu Tiến ... ...