Đừng chờ đợi những hoàn cảnh thật tốt đẹp để làm điều tốt đẹp; hãy nỗ lực ngay trong những tình huống thông thường.
(Do not wait for extraordinary circumstances to do good action; try to use ordinary situations. )Jean Paul
Xưa, vị lai, và nay, đâu có sự kiện này: Người hoàn toàn bị chê,người trọn vẹn được khen.Kinh Pháp cú (Kệ số 228)
Có những người không nói ra phù hợp với những gì họ nghĩ và không làm theo như những gì họ nói. Vì thế, họ khiến cho người khác phải nói những lời không nên nói và phải làm những điều không nên làm với họ.
(There are people who don't say according to what they thought and don't do according to what they say. Beccause of that, they make others have to say what should not be said and do what should not be done to them.)Rộng Mở Tâm Hồn
Như cái muỗng không thể nếm được vị của thức ăn mà nó tiếp xúc, người ngu cũng không thể hiểu được trí tuệ của người khôn ngoan, dù có được thân cận với bậc thánh.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Mục đích chính của chúng ta trong cuộc đời này là giúp đỡ người khác. Và nếu bạn không thể giúp đỡ người khác thì ít nhất cũng đừng làm họ tổn thương. (Our prime purpose in this life is to help others. And if you can't help them, at least don't hurt them.)Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Các sinh vật đang sống trên địa cầu này, dù là người hay vật, là để cống hiến theo cách riêng của mình, cho cái đẹp và sự thịnh vượng của thế giới.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Khi tự tin vào chính mình, chúng ta có được bí quyết đầu tiên của sự thành công.
(When we believe in ourselves we have the first secret of success. )Norman Vincent Peale
Mạng sống quý giá này có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào, nhưng điều kỳ lạ là hầu hết chúng ta đều không thường xuyên nhớ đến điều đó!Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Gặp quyển sách hay nên mua ngay, dù đọc được hay không, vì sớm muộn gì ta cũng sẽ cần đến nó.Winston Churchill
Bằng bạo lực, bạn có thể giải quyết được một vấn đề, nhưng đồng thời bạn đang gieo các hạt giống bạo lực khác.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Mất tiền không đáng gọi là mất; mất danh dự là mất một phần đời; chỉ có mất niềm tin là mất hết tất cả.Ngạn ngữ Nga
Cách thành Xá Vệ không xa có một khu vườn hoa, tên là vườn Kỳ thọ Cấp Cô
Độc. Trong vườn cây cối sum sê, cỏ hoa ngào ngạt hương, có phòng ốc,
giảng đường đồ sộ. Đây chính là đạo tràng mà trưởng giả Cấp Cô Độc đã
hợp sức với thái tử Kỳ-đà dâng lên đức Phật, và Thế Tôn thường thuyết
pháp tại nơi này.
Cũng tại nơi này, không biết bao nhiêu chúng sinh cõi trời, cõi người đã
được cứu độ.
Có một hôm, một luồng ánh sáng cát tường huy hoàng bỗng chiếu thẳng tới
thiên cung. Thái tử Bích La tại thiên cung biết ngay đây là điềm báo đức
Phật sắp thuyết pháp nên không dám chần chờ, lập tức cưỡi luồng từ quang
ấy và trong chớp mắt đã đến vườn Kỳ thọ Cấp Cô Độc, lễ bái đức Phật và
yên lặng đứng sang một bên chờ đợi.
Pháp hội đã bắt đầu, thái tử Bích La đứng dậy, cung kính chắp tay thưa
với đức Phật rằng:
– Thế Tôn! Từ quang bi nguyện của Như Lai đã làm lợi lạc cho chúng sinh
cùng khắp, công đức vĩ đại ấy con tán thán không bao giờ cùng tận! Hôm
nay con có một câu hỏi, thỉnh cầu Thế Tôn giải đáp cho con.
Đức Phật nói:
– Tốt lắm, ông có điều chi cứ hỏi, ta sẵn sàng trả lời cho ông.
Thái tử Bích La mừng rỡ bạch rằng:
– Bạch Thế Tôn! Làm người trong khắp cả thiên hạ, ai cũng ôm ấp đầy
những mong muốn: muốn mình được khoẻ mạnh không ưu sầu, không bệnh hoạn,
muốn con cháu đầy nhà, quyền cao chức trọng, lại muốn ăn ngon mặc đẹp...
rồi ngồi đó mà chờ những thứ ấy rơi vào tay mình!
Kỳ thật, làm gì có chuyện không làm gì mà được tất cả? Một người không
chịu làm việc, vĩnh viễn không thu hoạch được gì hết! Cái mà họ gặt hái
được trái lại là khổ nhiều vui ít. Thế Tôn! Trong cõi thế giới tam thiên
đại thiên rộng lớn vô biên này, có bao nhiêu người đạt được những vui
thú hay sự bình an mà họ mong cầu? Phật là bậc Đại giác, thỉnh Ngài cho
con biết tại sao cuộc đời lại như thế?
Đức Phật khen ngợi mà trả lời rằng:
– Điều ông muốn nói là muốn cầu phúc báo thì có phương pháp để được phúc
báo, song nếu cầu không đúng cách thì dĩ nhiên không đạt được gì hết.
Ông nên biết, bất kỳ ở cõi trời hay cõi con người, điều tốt hay xấu mà
tự mình đã làm nên thì cũng sẽ do tự mình gánh vác lấy. Chờ khi nghiệp
báo tới lúc trổ quả thì trốn không thoát mà ai thay thế cho cũng không
được. Một ngươi tạo nghiệp lành thì sẽ được phúc báo, còn giả như một
người làm ác bằng đủ mọi cách, thì sẽ gặt hái toàn là tai họa. Đó là
nhân quả, không có ai do may mắn mà được quả phúc, cũng không có ai gặp
nguy nàn một cách vô cớ. Họa và phúc đều do nhân quả như cái bóng theo
ta bén gót, như âm thanh vừa phát ra thì tai ta liền có phản ứng.
– Thưa vâng, Thế Tôn! Con nghĩ tới một câu chuyện xưa, cũng đúng như
vậy, trong đời quá khứ, con nhớ lúc còn làm một vị vua trong loài người,
vì rõ biết nhờ đã có thực hành bố thí nên mới được hưởng phước báo, quốc
gia của con mới thịnh vượng, nhân dân mới an lạc như thế. Một hôm, con
lại nghĩ, đời người vốn ngắn ngủi, nên lợi dụng lúc còn thì giờ mà thực
hành bố thí và làm chút gì lợi ích cho chúng sinh, hầu gieo trồng hạt
giống phúc đức cho tương lai của chính mình.
Vì thế nên vào buổi lâm triều sớm, khi quần thần đã tụ tập đầy đủ, con
nói với họ rằng:
– Trẫm muốn bố thí sâu rộng trong quần chúng nên cần có một cái trống
lớn, mỗi khi gióng trống lên thì tiếng của nó phải vang xa tới một trăm
dặm để cho người ở xa có thể nghe thấy mà mau đến nhận bố thí. Ai tạo
cho trẫm được một cái trống như thế, trẫm sẽ trọng thưởng.
Quần thần ai nấy đều im lặng suy nghĩ, vì điều con đòi hỏi không giản dị
chút nào. Thật lâu sau, bỗng nhiên có một vị quan đứng dậy tâu:
– Để đáp hồng ân của bệ hạ từ bi cứu tế muôn dân, thần xin nguyện cố
gắng hết sức mình để đảm nhiệm việc này.
Đó là một vị đại thần tên là Khuông Thượng. Mọi người ai cũng kính phục
lòng trung tín cũng như tài năng của ông, nên họ đồng thanh tiến cử ông
lên cho con. Con cũng vui mừng tán thưởng:
– Thế thì hay quá!
Nhưng Khuông Thượng tiến lên tâu rằng:
– Tuy nhiên, có lẽ phải cần rất nhiều tiền mới làm nên chuyện.
Con ra lệnh cho mở ngân khố quốc gia, và nói:
– Điều đó không thành vấn đề, khanh cần bao nhiêu cứ tự tiện lấy mà chi
dùng.
Khuông Thượng bèn lấy trong kho nào tài sản, lương thực, tất cả những gì
cần thiết cho đời sống, rồi cho người lấy xe chở hết ra ngoài cung
thành, chia ra từng món phẩm vật khác nhau, xong lại phái người đi khắp
nơi truyền rao và dán cáo thị cho dân chúng biết: “Nhờ hồng ân của hoàng
thượng, những ai nghèo khó, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đều có thể
đến đây nhận sự trợ giúp.”
Ngoài ra, ông phái sứ giả đức độ tài giỏi đem phẩm vật cần thiết hằng
năm cho các vị sa-môn và bà-la-môn, tùy tháng, tùy chỗ, tùy thời mà phân
phát.
Từ xa tới gần, một đồn mười, mười đồn trăm, dân chúng trong cả nước ai
ai cũng nghe tin ấy, và ai ai cũng không quản lặn lội đường xa nhắm
hướng kinh thành mà đi. Cho đến dân chúng trong những nước lân cận cũng
nhập theo đoàn người đi nhận vật trợ tế. Những nước nhỏ nghèo đói thì
cảm động trước sự từ bi đức độ của con, nên đua nhau đến xin quy phục.
Mỗi ngày, trước mặt cung thành, khung cảnh náo nhiệt như buổi họp chợ,
trẻ già lớn bé dìu dập liên tục tới nhận lãnh của bố thí, tay ôm tay
xách rất nhiều thứ, họ không ngừng hướng về vương cung lạy tạ, và cũng
không ngừng tán thán sự nhân đức của nước con:
– Hỡi quốc vương nhân từ! Ngài thương yêu bảo bọc chúng thần như cha mẹ,
chúng thần nguyện sẽ mãi mãi ủng hộ ngài, để mãi mãi được che chở dưới
sự cai trị nhân đức của ngài.
Qua một năm, con gặp lại Khuông Thượng, hỏi xem ông ta làm cái trống tới
đâu rồi, ông đáp:
– Tuân lệnh bệ hạ, thần đã làm xong từ lâu rồi!
Con sửng sốt hỏi lại:
– Thế sao ta không nghe tiếng trống bao giờ cả?
– Kính thỉnh bệ hạ lên xa giá ra ngoài thành khảo sát, chắc chắn ngài sẽ
nghe trống pháp của Phật vang xa. Không phải chỉ một trăm dặm mà thôi,
tới ngàn dặm cũng còn nghe được.
Khuông Thượng cúi đầu tâu lên.
Con bèn lên xa giá cùng thị vệ ra khỏi cung điện khảo sát. Thị trấn nào
cũng sầm uất tấp nập, nhân dân sống trong sung túc, người nào cũng có vẻ
rỡ ràng hạnh phúc, và ai ai cũng cảm tạ ân đức của con. Tự mắt mình
chứng kiến điều đó làm cho con rất ngạc nhiên, hỏi Khuông Thượng rằng:
– Nước chúng ta đông dân đến thế ư? Mà tại sao họ lại vui mừng đón tiếp
ta một cách nồng hậu như thế?
Khuông Thượng đáp:
– Năm ngoái thần tuân chỉ dụ của hoàng thượng đúc được cái trống to, với
mục đích loan truyền rộng rãi trong quần chúng ý muốn từ bi hành đại bố
thí của hoàng thượng. Nhưng thần tự nghĩ, làm sao một khúc gỗ khô cùng
một tấm da thú có thể nói lên được đức độ của hoàng thượng? Hoàng thượng
đã trao cho thần toàn quyền, thì thần tự làm theo ý mình, tức là đem của
cải tài sản từ ngân khố quốc gia, tuyển người hiền đức tài năng đúng
thời, đúng chỗ mà đem phân phát trong tăng đoàn, thay mặt hoàng thượng
cúng dường chư tăng không hề gián đoạn để duy trì Chính pháp. Muốn cho
quốc gia cường thịnh, nhân dân an lạc, thần nghĩ duy chỉ có một cách là
làm cho Phật pháp vĩnh viễn lưu truyền trong nhân gian, lấy Phật pháp
làm sáng đẹp nhân tâm thì thế gian tự nhiên biến thành tịnh độ. Một mặt
lại đem tài vật ra bố thí cho người nghèo khó bần cùng trong nước, từ xa
tới gần, cho đến cả những nước nhỏ lân cận nghe tin ấy cũng mau đến xin
bố thí, họ cảm động trước nhân đức của hoàng thượng nên đồng đến xin quy
phục. Có kẻ từ trăm dặm, từ ngàn dặm, mà cũng có kể đã từ vạn dặm đường
xa mà đến. Nay hoàng thượng có thể tự chứng kiến sự mừng vui của dân
chúng, đã tự tai nghe họ tán tụng ngài, đó là vì thần đã áp dụng nguyên
tắc của “trống pháp” mà đúc trống cho hoàng thượng.
Đức Phật nghe thiên cung thái tử Bích La kể xong, hoan hỷ nói:
– Ông và ta giống nhau, lúc trước trên đường hành đạo, ta gặp ma nạn
không ít mà gặp người hộ trì cũng nhiều. Ta có ân với người, người cũng
có ân với ta, muốn được mọi sự như ý thì phải thi ân thật nhiều cho
người khác!
Thái tử Bích La nghe thế cảm động khôn cùng, thì ra sinh nơi cõi trời
rồi mà vẫn còn phải thực hành bố thí sâu rộng.
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.0 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đang online: Viên Hiếu Thành Huệ Lộc 1959 Bữu Phước Chúc Huy Minh Pháp Tự minh hung thich Diệu Âm Phúc Thành Phan Huy Triều Phạm Thiên Trương Quang Quý Johny Dinhvinh1964 Pascal Bui Vạn Phúc Giác Quý Trần Thị Huyền Chanhniem Forever NGUYỄN TRỌNG TÀI KỲ Dương Ngọc Cường Mr. Device Tri Huynh Thích Nguyên Mạnh Thích Quảng Ba T TH Tam Thien Tam Nguyễn Sĩ Long caokiem hoangquycong Lãn Tử Ton That Nguyen ngtieudao Lê Quốc Việt Du Miên Quang-Tu Vu phamthanh210 An Khang 63 zeus7777 Trương Ngọc Trân Diệu Tiến ... ...