Khể thủ quy y Vô Thượng Sĩ 
Thường khởi hoằng thệ đại bi tâm
 Cứu các hữu tình qua sanh tử 
Tới được Niết-bàn chốn bình an 
Đại thí trì giới nhẫn tinh tấn 
Nhất tâm phương tiện chánh tuệ lực 
Tự lợi lợi tha thảy viên mãn 
Nên gọi Điều Ngự Thiên Nhân Sư 
Khể thủ quy y diệu Pháp tạng 
Tam Tứ, nhị Ngũ lý viên minh 
Thất, Bát khéo mở Tứ Đế môn 
Hành giả thảy đến bờ vô vi 
Pháp vân Pháp vũ thấm quần sanh 
Khéo trừ nhiệt não sạch chúng bệnh 
Ai khó giáo hóa khiến điều phục 
Tùy cơ dẫn đạo không cưỡng ép 
Khể thủ quy chân thánh chúng 
Tám bậc thượng nhân khéo ly nhiễm 
Chày trí kim cang phá tà sơn 
Vĩnh đoạn vô thỉ xiết trói buộc 
Xưa từ Lộc Uyển đến Song Lâm 
Theo Phật trọn đời hoằng Chân Giáo 
Khể thủ cung kính Tam Bảo tôn
Đây là chánh nhân khéo phổ độ 
Mê ngu chìm đắm nơi sanh tử 
Thảy khiến ra khỏi đến Bồ-đề 
Mọi người sinh ra đều phải chết 
Dung nhan tươi đẹp sẽ tàn phai 
Mạnh khỏe rồi thì cũng mắc bệnh 
Chẳng một ai nào thoát miễn đâu 
Thậm chí cho dù núi Diệu Cao 
Đến khi kiếp tận đều hoại diệt 
Biển lớn sâu thẳm không bờ đáy
 Nhưng rồi cũng phải khô cạn thôi 
Đại địa mặt trời với mặt trăng 
Tới lúc nào đó cũng tận diệt 
Xưa nay chưa từng có việc gì 
Không bị vô thường nuốt chửng đâu 
Trên lên tận cõi Phi Phi Tưởng 
Dưới đến thế gian Chuyển Luân Vương 
Thất bảo uy trấn theo bên mình
 Hàng ngàn con trai luôn vây quanh 
Nhưng khi thọ mạng đã chấm dứt 
Vụt thoáng hốt nhiên chẳng tạm đình 
Trở lại phiêu dạt trong biển tử 
Chịu nỗi thống khổ tùy nghiệp duyên 
Tuần hoàn xoay vần trong Tam Giới 
Ví như trục quay múc nước giếng 
Cũng như con tằm làm tổ kén 
Nhả tơ vây bọc nhốt chính mình 
Dẫu đến vô thượng chư Thế Tôn 
Và hàng Thanh Văn bậc Độc Giác 
Song thân cha mẹ với vợ con 
Tỷ muội huynh đệ cùng quyến thuộc 
Mắt thấy chia lìa cảnh sống chết 
Sao lại không sầu khóc thở than? 
Cho nên khuyên bảo với mọi người 
Hãy lắng nghe kỹ Pháp chân thật 
Rồi cùng xả bỏ chốn vô thường 
Và hãy thực hành Bất Tử Môn 
Phật Pháp ví như nước cam lộ 
Diệt trừ nhiệt não đắc thanh lương 
Vì vậy nhất tâm hãy lắng nghe 
Có thể tiêu trừ mọi não phiền 
Tôi nghe như vầy: 
Một thuở nọ, Đức Phật ở tại vườn Kỳ Thụ Cấp Cô Độc trong thành Xá-vệ. Khi ấy Đức Phật bảo các vị Tỳ-kheo: 
"Ở thế gian có ba thứ mà không thể yêu mến, không thể sáng lạng, không thể nhớ mong, và không thể vừa ý. Những gì là ba: 
Đó là già, bệnh, chết. 
Này các Tỳ-kheo! Già, bệnh, chết ở thế gian, thật không thể yêu mến, thật không thể sáng lạng, thật không thể nhớ mong, và thật không thể vừa ý. 
Nếu không có già, bệnh, chết ở thế gian, thì Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Đẳng Chánh Giác, sẽ không xuất hiện ở đời để thuyết Pháp mà Ngài đã chứng đắc và phương pháp điều phục. 
Cho nên phải biết rằng, già, bệnh, chết ở thế gian, thật không thể yêu mến, thật không thể sáng lạng, thật không thể nhớ mong, và thật không thể vừa ý. Do bởi ba việc này nên Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Đẳng Chánh Giác, mới xuất hiện ở đời để thuyết Pháp mà Ngài đã chứng đắc và phương pháp điều phục." 
Lúc bấy giờ Thế Tôn dùng kệ tuyên lại rằng: 
"Ngoại sự huy hoàng rồi sẽ hoại 
Nội thân suy biến cũng thế thôi 
Duy có thắng Pháp chẳng diệt 
vong Cho nên người trí hãy ngẫm suy 
Già bệnh chết này đều cùng gớm 
Hình dáng xấu xí thật đáng ghét 
Dung mạo thanh xuân chỉ tạm thời 
Không lâu tất sẽ khô héo phai 
Cho dù sống đến trọn trăm năm 
Kết cuộc chẳng thể thoát vô 
thường 
Già bệnh chết khổ mãi đuổi theo 
Luôn cho chúng sanh vô ích lợi" 
Khi Thế Tôn thuyết Kinh này xong, chư Tỳ-kheo, trời, rồng, dạ-xoa, càn¬thát-bà, a-tu-la cùng hết thảy đại chúng, họ đều sanh tâm đại hoan hỷ và tín thọ phụng hành. 
Ai luôn cầu cảnh dục 
Chẳng chịu làm việc lành 
Không thấy chết cận kề 
Làm sao hộ tánh mạng? 
Khi mạng căn sắp đứt 
Đốt xương thảy phân ly 
Chúng khổ cùng chết đến 
Lúc ấy hận ngậm ngùi 
Hai mắt trợn trắng lên 
Tử đao nghiệp lực giáng 
Ý tưởng đầy kinh hoàng 
Chẳng ai tương cứu giúp 
Hổn hển ngực đập nhanh 
Cổ khô thở đứt quãng 
Tử thần đòi lấy mạng 
Các thức đều mờ mịt 
Đi vào trong thành hiểm 
Thân quyến thảy rời bỏ 
Dây xiết lôi kéo đi 
Dẫn đến Diêm-ma Vương 
Tùy nghiệp mà thọ báo 
Nhân lành sanh thiện đạo 
Ác nghiệp đọa địa ngục 
Mắt sáng nào bằng tuệ 
Tối tăm nào bằng si 
Có bệnh nào hơn oán 
Có sợ nào hơn chết 
Có sanh ắt phải tử 
Tạo tội thân chịu khổ 
Hãy nên giữ ba nghiệp
 Hằng luôn tu phước trí 
Quyến thuộc đều rời xa 
Tài vật người chiếm đoạt 
Chỉ căn lành của mình 
Tư lương nơi hiểm đạo 
Như cây bên ven đường 
Tạm nghỉ chẳng ở lâu 
Ngựa xe cùng vợ con 
Không lâu cũng như vậy 
Như chim đậu qua đêm 
Sáng sớm bay mỗi hướng 
Chết đến lìa thân quyến 
Biệt ly cũng như vậy 
Duy Phật có đại giác 
Là nơi chân quy y 
Y Kinh ta lược giảng 
Trời người dạ-xoa a-tu-la 
Người đến nghe Pháp nên chí tâm 
Hộ trì Phật Pháp khiến trường tồn 
Mỗi người cần hành Thế Tôn giáo 
Chúng sanh đến đây lắng nghe Pháp 
Hoặc ở trên đất hay không trung 
Thường vì nhân thế khởi từ tâm 
Ngày đêm tự mình trụ nơi Pháp 
Nguyện các thế giới luôn an ổn 
Vô biên phước trí lợi quần sanh 
Bao nhiêu nghiệp tội thảy tiêu trừ 
Rời xa chúng khổ về tịch diệt 
Luôn dùng giới hương thoa tịnh thể 
Thường mang thiền định khoác vào thân 
Bồ-đề diệu hoa biến trang nghiêm 
Tùy nơi trú xứ thường an lạc 
Phật Thuyết Kinh Vô Thường